VÔ CỰC GIẢ – Update Chương 78

Chương 21: Trên Sân Thượng – Sáng tác cùng Feelex

“Là con nhỏ đó?”

Quân nhờ vào Thiên Nhiên Tâm Hữu dễ dàng nhìn thấy 2 người vừa lên sân thượng dù đứng ở góc khuất. Một người là Hiệp, người còn lại chính là thủ khoa đầu vào khóa 69, Trần Dạ Tuyết.

“Chúc mừng em đạt được thủ khoa nhé!” Hiệp đặt hai tay lên vai Tuyết, niềm nở nói.

Tuyết chỉ đáp một cách hời hợt: “Ừm… cũng không có gì đặc biệt…”

Hiệp cười nhẹ rồi lấy ra một con dao.

“Đó là…” Quân lập tức nhận ra con dao đó bởi vì đây là thứ chủ cũ bỏ một số tiền lớn để mua, mục đích chính là đánh bại Hiệp. Tuy nhiên, vì bị Danh phản bội, Quân đã bị đánh bại và mất luôn con dao vào tay Hiệp.

“Con dao này là một bảo vật 2 sao siêu cấp, anh đã mua nó để làm quà tặng cho em!” Hiệp đưa con dao cho Tuyết.

Nhìn con dao, Tuyết thở ra một hơi rồi nói: “Đây đâu phải thứ em cần?”

Như hiểu Tuyết đang muốn nói gì, Hiệp bắt lấy tay nàng, đặt con dao vào.

“Thôi nào! Đây là món quà anh dành tặng em đấy!”

Tuyết lắc đầu: “Anh Hiệp… sao anh lại làm vậy với em? Không phải anh đã hứa nếu em đậu học viện Biên Hòa, anh sẽ làm bạn trai em sao?”

“Ồ… drama gì đây?” Quân hứng thú.

Hiệp nhìn sâu vào mắt Tuyết, thở dài nói: “Tuyết à… anh không còn cách nào khác… nhưng mà, anh và cô ta không phải một cặp thật sự!”

Câu nói này khiến Quân, Tuyết và Uyên chấn kinh.

“Anh… anh đừng lừa em…”

Tuyết lắc đầu không tin.

“Anh không lừa em… anh và Phương chỉ đang thực hiện một hợp đồng mà thôi… cô ta cần anh đóng giả bạn trai để tránh né hôn sự do gia đình sắp đặt. Còn ngược lại, anh sẽ được nhận tài nguyên tu luyện. Em biết đó, anh phải trở nên mạnh hơn… vì mục tiêu báo thù!”

Tuyết nghe xong, ánh mắt có chút thay đổi.

Cô cúi gằm mặt xuống, những dòng hồi ức lần lượt ùa về.

Ngày còn nhỏ, Tuyết và Hiệp ở cạnh nhà nhau. Mỗi ngày, cả hai đều rong ruổi khắp mọi cung đường trong xóm. Khoảng thời gian ấy thật vui làm sao khi có Hiệp làm bạn. Nhưng càng lớn, tình cảm Tuyết dành cho Hiệp không còn ở mức tình bạn nữa. Trái tim nàng lúc nào cũng thổn thức khi ở bên Hiệp.

Cho đến một hôm, Tuyết quyết định tỏ tình Hiệp. Nhận thấy tình cảm quá đỗi lớn lao và thuần khiết của Tuyết, Hiệp đã sấn đến hôn lấy Tuyết. Nhưng… hắn lại không chấp nhận lời tỏ tình của Tuyết. Lý do là vì hắn còn có một chuyện lớn phải làm. Đồng thời, Hiệp cũng sắp rời khỏi nơi này, lên thành phố Biên Hòa để sinh sống. Mục tiêu gần nhất của hắn chính là học viện Biên Hòa.

Tuyết ngây thơ dại khờ hay cố chấp cũng không rõ, nàng vẫn quyết tâm theo đuổi Hiệp và đã đưa ra một đề nghị: “Nếu em cũng đậu vào học viện Biên Hòa, anh phải làm bạn trai em!”

Hiệp đã đồng ý.

Đó cũng là lý do Tuyết nỗ lực 200%, vừa học vừa tu luyện. Cuối cùng, nàng đã vào được học viện Biên Hòa, thậm chí là đỗ thủ khoa. Nhưng kết cục thì sao? Nàng gặp lại Hiệp, thấy hắn tay trong tay với người khác.

Đây là kết quả cho sự nỗ lực ấy sao?

Nàng đã suy nghĩ rất nhiều.

Nàng thật sự muốn buông bỏ.

Nhưng… tại sao khi đứng trước Hiệp, trái tim nàng lại phản bội lý trí.

Hiệp say đắm nhìn Tuyết, hắn dần tiến đến, đặt lên môi nàng một nụ hôn.

Tuyết hơi giật mình nhưng rồi lại rơi vào mật ngọt tình yêu, dù đó chỉ là đơn phương, dù đó chỉ là tự nàng ảo tưởng!

“Uh…” Chợt, Tuyết cảm thấy bầu ngực mình rung động. Nàng cảm giác bàn tay của Hiệp đang chạm vào.

“Anh… đừng mà…”

“Tuyết của anh lớn rồi!” Hiệp cười khà khà, sau đó lại quấn lưỡi với Tuyết.

Tuyết bỗng đẩy Hiệp ra, vội hỏi: “Anh… thật sự không có tình cảm với cô ta?”

Hiệp nghe xong, cười nhẹ rồi gật đầu: “Ừ! Em lẽ ra phải hiểu rõ điều này chứ!”

“Em… em không biết gì cả…”

“Ngoan nào! Vậy để anh cho em biết!”

Hiệp vòng tay xuống, bóp lấy bờ mông của Tuyết.

“Thôi mà…”

“Lúc trước em cho anh sờ thoải mái lắm mà!”

“Nhưng lỡ có ai ở đây sao?”

“Không có ai ở đây đâu…” Hiệp cười gian, bàn tay mạnh bạo xoa vào mông Tuyết.

Tuyết vòng tay qua cổ Hiệp, nàng u mê nhìn hắn, muốn hôn hắn cho thỏa nỗi nhớ thời gian qua.

Nhưng khi nàng vừa tiến sát lại thì bất ngờ một cuộc điện thoại gọi đến.

Hiệp định tắt máy nhưng khi thấy người gọi, hắn vội gạt nút xanh.

“Alo! Ừ… mình biết rồi!”

Hiệp tắt máy rồi nhìn sang Tuyết với vẻ mặt bất đắc dĩ. Hắn đưa tay vuốt má cô nàng rồi nói: “Bây giờ anh có chuyện phải đi rồi! Tạm biệt em nhé!”

Nói rồi, Hiệp hôn nhẹ lên trán Tuyết sau đó dứt khoác rời đi.

Tuyết vui chưa được bao lâu lại buồn bởi người gọi Hiệp vừa nãy chính là Phương.

Chẳng biết nàng nghĩ gì, chỉ thấy đứng một hồi lâu rồi mới chịu đi xuống.

Khi thấy đối phương đã đi xa, Quân mới thả lỏng cơ thể. Chợt, hắn cảm giác có gì đó không đúng. Nãy vì vội quá, hắn đã ôm lấy Uyên kéo vào một góc. Vì tập trung vào câu chuyện của Hiệp và Tuyết, hắn không thèm bỏ tay ra khỏi người nàng.

Uyên cứ thế nép sát trong lồng ngực Quân cho đến tận bây giờ.

Được Quân thả ra, Uyên ngại ngùng nhìn Quân: “Không ngờ… Hiệp và Phương lại còn có bí mật này!”

“Thú vị thật nhỉ?!”

“À… mà nhắc tới Hiệp mới nhớ… hôm qua cậu ấy có gặp mình và hỏi về Quân.”

“Cái gì?”

“Ừm… cậu ta hỏi mình có biết gì về bảo vật mà Quân mang trên người không?”

“Thế cậu nói gì?”

“Mình giả bộ bị điên xong nói rằng lúc đó mình tức giận vì cậu trêu chọc nên mới nói mấy câu khùng khùng như vậy…” Uyên vừa nói vừa miêu tả bằng hành động tay chân khiến Quân bật cười.

“Nếu Uyên đã nói ra điều này, có nghĩa là cô nàng thật sự không đứng về phía của Hiệp… cũng có thể có âm mưu sâu xa hơn… nhưng ai rảnh đâu làm thế, chẳng ai ngu bứt dây động rừng cả! Tên Hiệp này cũng mưu mô đấy, chắc chắn còn nhiều bí mật liên quan đến chuyện giữa mình và hắn! Haizz… chỉ muốn yên chí học hành thôi, ai ngờ còn rắc rối này… sớm muộn gì mình và hắn sẽ đấu với nhau một trận!”

Đang suy nghĩ thì Uyên chen ngang: “Khi nào chúng ta bắt đầu được vậy?”

Thấy Uyên có vẻ mong chờ, Quân cười nhẹ rồi nói: “Ngay bây giờ!”

“Woah thật sao… vậy cậu về nhà mình nhé! Nhà mình không có ai cả!”

Uyên vui mừng.

“Trời ạ… dẫn về nhà luôn sao?” Quân thầm tặc lưỡi.

***

“Cậu sống ở đây một mình ư?”

Quân đảo mắt nhìn quanh căn nhà cấp 4 của Uyên. Nhà không quá rộng, lại có phần hơi cũ kĩ. Bức tường xuất hiện vài vệt nứt, có chỗ lan đến tận mái nhà.

Không gian bên trong bị phủ kín bởi những vật liệu chế tác cùng đống bản vẽ của Uyên.

“Xin lỗi… nhà mình hơi bừa bộn!” Uyên gãi đầu.

“Không sao!” Quân lắc đầu cười, hơn ai hết, hắn hiểu sự bừa bộn này đến từ niềm đam mê bất diệt của Uyên đối với nghề chế tác. Bất chợt, Quân nhớ đến lúc mình còn trẻ thậm chí còn bừa bộn hơn Uyên.

Chọn một góc trống trải nhất có thể, Quân và Uyên cùng ngồi xuống. Thấy ánh mắt Uyên đang cực kì mong chờ, Quân cũng không bắt nàng đợi nữa, thò vào trong balo lấy ra chiếc Chuông Phước Lành.

Hai mắt Uyên đang nấp phía sau mái tóc xù bỗng sáng rực lên. Nàng run rẩy chộp lấy chiếc chuông, gương mặt trở nên hứng tình cực độ.

“Trời má… có khi nào nhỏ ra luôn không vậy?” Quân cứng mặt với tình huống khó xử này.

“Tuyệt quá… thật tuyệt quá… thiết kế quá đỉnh… Ồ là bảo vật linh hồn!!!”

Uyên như một đứa trẻ liên tục hét lên. Sau đó, nàng chẳng quan tâm đến Quân nữa, lấy một sấp giấy A4 ra vẽ vẽ cái gì đó.

“Kiểu này biết bao giờ mới dạy mình đây?” Quân trầm mặc rồi tranh thủ tu luyện trong thời gian rảnh.

***

“Giờ cậu phải về rồi sao?” Uyên tiếc nuối nắm lấy cánh tay Quân, sau đó lại gạ gẫm: “Hay cậu ở lại tối nay đi… nhà mình không có ai hết nên đừng ngại!”

“…” Mặt Quân hiện rõ những dấu chấm hỏi, đến cả tối rồi cũng không tha cho hắn sao.

“Bộ cậu không sợ… mình làm gì cậu à?” Quân buông lời, trong giọng còn chứa chút mê hoặc.

“Làm gì cũng được… cho mình xem cái chuông thêm chút nữa đi!!!” Uyên hoàn toàn không quan tâm.

“Ặc!!! Thôi thôi, mai gặp!” Chưa bao giờ Quân gặp một con nhỏ bất chấp đến vậy.

Quân chạy xe mất 20 phút thì về đến nhà. Dì Xuân niềm nở ra đón hắn. Thấy vậy, Quân liền bế phốc dì lên sau đó đem vào nhà làm thịt.

“Ahhh… uhhh!!!!” Nằm trên bàn ăn, Xuân banh háng đón nhận những cú thúc mạnh mẽ của Quân. Hai chân cô bắt đầu run rẩy trước sự hung hãn của cậu chủ.

Quân cúi xuống cắn mạnh vào cặp vú đang đung đưa theo từng nhịp nhấp, khiến cho Xuân hét lên vừa đau vừa sướng…

Làm tình khoảng 30 phút, Quân theo thói quen xả tinh vào trong lồn Xuân.

“Sáng nay… có người giao hàng… cho con đó Quân…” Xuân thở hổn hển nói. Lần nào làm tình với Quân, Xuân cũng sức cùng lực kiệt như vậy, đến mức đứng dậy mặc quần áo cũng không nổi.

“Tới rồi sao?” Quân hí hửng đi lấy thùng hàng. Bên trong là một vài vật dụng dùng cho cúng kiến.

Thảm Phong Thủy (1 sao): ngồi trên thảm sẽ giúp linh hồn trở nên lắng đọng.

Nến Thông Linh (1 sao) x 12 cây: loại nến đặc biệt được làm từ đá địa ngục, khi đốt có thể dẫn dụ linh hồn lang thang.

Bình Dưỡng Hồn (1 sao): có thể sản sinh hồn lực tự nhiên.

Nước Suối Lavie (1 sao): loại nước đặc biệt thường được dùng trong các thí nghiệm và nghi thức.

Mấy món này đều là do Quân mua trên sàn thương mại điện tử Lazpee. Tổng chi phí lên đến 50 triệu cộng với tiền ship 5 triệu nữa là 55 triệu. Tuy nhiên, Quân là hội viên kim cương nên được giảm nhẹ 10%.

“Làm thôi nào!”

Dựa theo hướng dẫn trong tài liệu của dì Nguyên gửi cách đây vài ngày, Quân tắt điện trong phòng, trải tấm thảm ở một nơi rộng rãi, thắp 12 cây nến xung quanh, sắp xếp sao cho ứng với 12 giờ. Tiếp đến, hắn rót chai nước suối lavie vào trong bình dưỡng hồn rồi đặt ở ngay rìa tấm thảm. Bước chuẩn bị đã hoàn tất, Quân xếp bằng ngồi trên tấm thảm phong thủy.

Hít một hơi thật sâu, Quân đọc câu thần chú và vận chuyển infinergy trong cơ thể theo đúng hướng dẫn.

“Dưỡng Linh Thuật – Linh Hóa Thánh Thủy!”

Những ngọn nến rung động, ánh sáng mờ ảo hòa quyện vào màn đêm. Từ khắp nơi, những mảnh linh hồn rải rác tụ họp, xoay vòng trên đầu Quân.

Quân chĩa 2 ngón tay lên trời, gương mặt vặn vẹo. Theo điều khiển của Quân, những mảnh linh hồn bay vào trong Bình Dưỡng Hồn.

Nghi thức cứ vậy diễn ra cho đến khi 12 cây nến tắt ngủm.

“Phù… thi triển một nghi thức thôi mà tổn hao nhiều infinergy quá…” Thở dài một hơi, Quân cầm lấy chiếc bình. Đôi mắt hắn rung nhẹ khi cảm nhận được một luồng năng lượng dạt dào đang ẩn hiện bên trong.

“Mau uống nó!” Ngọc hối thúc.

“Biết rồi!” Quân mở nắp bình rồi nốc cạn. Lúc đầu chẳng có gì đặc biệt diễn ra, nhưng sau một phút, Quân cảm thấy cơ thể nóng rực!

Linh hồn của hắn đang trở nên mạnh hơn nhờ vào thứ nước uống kia. Kèm theo đó, linh hồn phụ thuộc như Ngọc cũng được hưởng ké. Những vết thương cũ mau chóng được chữa lành, thậm chí, Ngọc dần hình thành một hình thể rõ ràng chứ không còn là đám khói đen như xưa.

“Phụt!” Quân bật cười.

“Cái hình dạng quái gì đây? Haha… lẽ nào trước khi chết, đây là hình dạng của mày à? Tao cứ tưởng mày là con người chứ!”

“Tao là con người! Hình dạng này chỉ là tạm thời thôi!” Ngọc có vẻ hơi bực bội khi bị Quân trêu chọc.

“Linh hồn tao lúc này còn mạnh hơn cả khi ở bên tên Mạnh nữa… tao bây giờ có thể tự do phóng xuất khỏi người mày!”

“Thật sao?”

Như để trả lời cho câu hỏi của Quân, Ngọc chui ra từ trong mi tâm. Không còn là làn khói đơn điệu, nó trở thành một con vật với màu đen chủ đạo! Đôi mắt nó đỏ lòm mang đến cảm giác chết chóc, đôi cánh sải rộng khiến bóng đêm trong phòng rung chuyển.

Nhắc đến loài chim tượng trưng cho sự xui xẻo và chết chóc, hình ảnh con quạ sẽ là thứ hiện ra đầu tiên trong đầu mọi người. Nhưng con quạ do Ngọc hóa thành còn khủng khiếp hơn nữa, nó đem đến một cảm giác rùng rợn tựa như đang đối mặt với 18 tầng địa ngục.

Quân tuy trêu chọc Ngọc nhưng trong lòng lại rất ưng ý. Tạo hình con quạ này quá ngầu rồi!

“Theo tao biết thì mày có thể chọn hình dạng cho mình… sao lại chọn hóa thành con quạ?”

“Kệ tao!”

“Ờ không nói thì thôi…” Quân nhún vai, trong lòng thầm nghĩ: “Tuy ở cùng nhau 1 tháng nhưng mình chưa biết thân thế thật của nó…”

Quân cũng từng hỏi Ngọc về vấn đề trên, nhưng chỉ nhận được sự im lặng hoặc những câu trả lời tránh né.

“Với liên kết giữa tao với mày… tao có thể tự do di chuyển trong bán kính 2 km. Nếu đi xa hơn, tao sẽ bị cưỡng chế thu hồi về mi tâm.”

“Ồ, cái này khá hay nha! Mày có thể thay tao đi thám thính, mặc dù tao có Thiên Nhiên Tâm Hữu nhưng không phải lúc nào cũng rảnh rỗi để thi triển…” Quân xoa cằm.

“Bên cạnh đó, vì linh hồn đã được chữa lành nên tao có thể giúp mày thi triển thuật Ẩn Thân và Thuấn Thân!”

Đây chính là điều Quân cần! Hắn từng yêu cầu Ngọc dạy mình hai thuật trên nhưng Ngọc lắc đầu từ chối. Lý do là vì các thuật trên yêu cầu một số đặc điểm đặc biệt về linh hồn, chỉ có Ngọc mới có thể làm được.

“??” Ngọc trong hình dáng chú quạ chợt rùng mình khi nhìn thấy gương mặt gian tà của Quân.

“Tên này đang tính kế hại người! Chắc chắn luôn!”

Hết chương 21.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
4 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Ccne
Ccne
9 tháng trước

Wed lồn

Klose
Klose
9 tháng trước
Trả lời  Ccne

K thấy ra truyện nhỉ

Hà Vi
Hà Vi
10 tháng trước

Ra phần mới đi ạ

Duy anh
Duy anh
11 tháng trước

ra tiếp đi ạ