TRUYỆN ẢO TÌNH THẬT – Seri Truyện Sex Học Trò 2023

Chương 11: Đêm Hoan Lạc (2) – Phòng Ngủ

Phòng ngủ của vợ chồng Thư được trang trí tương đối hài hòa. Nội thất cũng không thiếu thứ gì. Bên trong phòng ngoài giường, tủ quần áo thì còn có bàn làm việc và máy tính của Thư để những lúc cô mệt có thể ngã lưng ngay ra giường nghỉ ngơi.

Cánh cửa phòng mở ra. Không gian chỉ giành riêng cho ông Quang và Thư bất ngờ xuất hiện thêm một người khác. Nó chỉ là một học sinh cấp ba, nhưng dáng người cao to. Trên tay nó lại đang bế một người phụ nữ xinh đẹp, sở hữu những đường cong nóng bỏng.

Thằng học sinh ấy đặt người phụ nữ xuống giường, ánh mắt nó toát lên vẻ thèm thuồng. Con cặc bên dưới cũng cương lên một cách uy phong.

“Minh… được rồi… em ra ngoài ngủ đi!” Thư ái ngại nói.

“Cô muốn em ngủ trên sofa sao?” Minh bò lên giường hỏi.

“Không… còn một phòng nữa kìa… em qua đó ngủ đi!” Thư lắc đầu.

“Em muốn ngủ với cô!”

“Không được mà!”

“Sao cô phải như thế?” Minh xoa lên vú Thư.

“Đừng mà… cô sợ…”

“Sợ gì chứ? Căn nhà này chỉ có em và cô thôi!”

“Nhưng…” Ánh mắt Thư đảo quanh phòng, cô cảm giác tội lỗi quá. Đây là phòng ngủ của hai vợ chồng, sao có thể ngủ cùng một người khác được.

“Cô đã đọc nó rồi đúng không?”

Minh vuốt eo Thư.

“Đọc… đọc gì?”

“Đoạn truyện mà em gửi nhầm!”

Minh vừa nhắc liền khiến Thư đỏ mặt. Cô biết nó đang định nói gì.

“Cô đã đọc hết chưa?” Minh kề sát mặt Thư hỏi.

“Chưa!” Thư nói dối.

“Vậy cũng tốt!” Minh cười nhẹ: “… Trong file word đó… em có tả cảnh em và cô cùng làm tình ở phòng ngủ của vợ chồng cô!”

Không cần Minh nói, Thư cũng biết. Cô đã đọc hết rồi mà. Đó cũng là lý do khi cô thủ dâm trong phòng ngủ, cảm giác lại chân thật cực kì. Nhưng mọi thứ chỉ hay khi còn trong tưởng tượng, nếu trở thành sự thật, Thư làm sao chịu được mặc cảm tội lỗi?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đôi lúc, những điều tội lỗi lại khiến con người tò mò, thích thú, mong chờ!

“Em… sao em lại biến thái như vậy?” Thư làm bộ giận dữ.

“Em xin lỗi! Nhưng mà… có lẽ đó là cách duy nhất lúc đó giúp em giải tỏa… một cách trả thù người đã cướp cô khỏi em!” Minh đáp.

“Nhưng… sau tất cả những gì mà chồng cô đã làm… em… sẽ trả thù thật sự… cho em… và cho cả cô nữa!”

“Bằng cách nào?”

“Em sẽ khiến cô hạnh phúc ngay trong chính căn phòng này!”

“Minh ơi… cô…” Thư không kịp nói gì nữa, vì Minh đã khóa môi cô lại. Những sự phản kháng yếu ớt là minh chứng cho việc Thư đã bị mê hoặc.

Những lời nói ấy của Minh sao lại khiến Thư hưng phấn thế này?

Cộng hưởng với cảm xúc vốn có trong những lần thủ dâm và nghĩ về truyện sex của Minh, Thư dần buông thả và dâng hiến cho cậu học trò này.

Những lúc thế này, người ta lại can đảm đến lạ. Nỗi sợ trước làn ranh đạo đức cũng phai mờ. Lý trí không thể nào tỉnh táo, chấp nhận chìm nghỉm trong dục vọng.

Minh ngấu nghiến cơ thể Thư, dù chơi bao nhiêu lần nó cũng không thể lấp đầy cái hố mà nó đã đào suốt 10 năm qua.

***

Cơn bão này tương đối lớn, ảnh hưởng đến các tỉnh lân cận chứ không riêng gì tỉnh của Minh.

Nhìn trời mưa như trút nước giữa đêm, ông Quang chợt nghĩ ngợi gì đó rồi bắt máy gọi cho vợ.

Nhưng đáp lại ông chỉ là những hồi chuông vô vọng và kết thúc bằng câu nói “thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được!”

Ông Quang trầm mặc, trong lòng bắt đầu sinh ra những cảm xúc lạ. Thứ cảm xúc này đã tồn tại trong ông từ hôm Thư bỏ đi giữa đêm khuya.

“Mình nghĩ nhiều rồi!” Ông Quang trở mình, xóa đống suy nghĩ viễn vông kia đi.

Hiện ông Quang đang ở khách sạn trong khu vực công tác. Tính ông xưa nay khó ngủ ở chỗ lạ. Ông chợt nhớ về cái giường ấm áp của mình.

***

Trên chiếc giường rộng lớn, Minh đang ra sức banh rộng chân Thư, hông nó hoạt động hết công suất đẩy tới.

“Ahhh… sao em… còn khỏe vậy?”

Thư biết Minh còn trẻ nhưng nó đã ra 2 lần rồi mà vẫn còn có thể sung sức như vậy sao?

“Em… đã chuẩn bị rất nhiều cho ngày này…”

Minh không hề nói dối. Mỗi lần nghĩ về Thư, khó tránh khỏi ham muốn tình dục. Nó cũng đã chọn quay tay vài lần, nhưng nhận ra điều này ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe. Từ đó, mỗi lần nghĩ về Thư, nó lại tìm cách hoạt động thể chất. Nhờ thế, cơ thể nó dẻo dai và tràn đầy sức khỏe.

“Ahhhh… cô sướng quá… uhhhh…”

Nhận ra Thư lại rơi vào trạng thái mê man, Minh đánh liều hỏi: “Sướng hơn lúc làm với chồng cô không?”

“Cô không biết… ahhh… uh! Đừng nói vậy mà!” Thư lắc đầu, lý trí vẫn còn sót lại một chút.

“Nào… nói em nghe đi!” Minh dập mạnh hơn, cố ép Thư nói ra điều nó muốn.

“Uh… em… em làm sướng hơn…” Thư đầu hàng trước những cơn sướng khoái mà Minh tạo ra.

Minh tràn đầy cảm giác chiến thắng, nó ngước mắt lên đầu giường, lông mày chợt nhíu lại.

“Chân cô đứng được không?”

“Uh… có… cô đỡ đau rồi…” Thư nghĩ rằng Minh muốn đổi tư thế nào đó thú vị. Giờ nó muốn gì cô cũng chiều nó hết. Nhưng cô làm sao biết được âm mưu đen tối của nó.

“Lúc viết truyện, em đã tưởng tượng rất nhiều về phòng cô! Nhưng có lẽ, em vẫn còn thiếu sót một thứ!”

“Ahhh… thứ gì vậy?” Thư hỏi.

Minh không đáp mà kéo Thư đứng dậy, nó mạnh bạo ép cô về phía đầu giường.

Dù trong bóng tối, Thư vẫn thấy rõ được trước mặt mình là gì. Ánh mắt cô hiện lên một chút lo lắng, nhưng Minh không cho cô thời gian để nghĩ ngợi rồi.

Nó lập tức kéo cô ưỡng mông lên rồi thúc cặc vào trong lồn.

“Ahhh… Minh… đừng mà!”

Giờ cô đã biết được âm mưu của nó, nhưng muộn màng rồi.

Minh lúc này hơi khác một chút. Nó không còn nhẹ nhàng nữa mà thô bạo đẩy cặc vào.

Từng cú nhấp đều chất chứa những cảm xúc phức tạp.

Có sung sướng, có giận dữ, có đau khổ.

“Ahhhh… uhhh… Minh… uhhhh…”

Trong lúc Thư rên rỉ, Minh đã kéo tay cô đặt lên tấm ảnh treo ở đầu giường. Đó là một tấm ảnh lớn, bên trên là hình cưới của Thư và ông Quang. Ông Quang trong bộ vest lịch lãm, sánh bước cùng Thư trong chiếc váy cưới lộng lẫy. Phải nói người chụp và người chỉnh sửa bức ảnh này rất có tài nghệ. Nhìn cả hai trong ảnh cực kỳ xứng đôi bất chấp tuổi tác.

Nhưng tấm ảnh này càng đẹp bao nhiêu, Minh càng căm hận bấy nhiêu.

Sự ghen ghét, đố kỵ vốn luôn chực chờ trong tim bất ngờ tuôn trào.

Khi đã kết nối với nhau, Thư có thể cảm nhận được cảm xúc của Minh qua những cú nhấp.

“Minh… nhẹ thôi…”

Minh lúc này không khống chế được mình.

“Tại sao chứ? Tại sao ông ta lại may mắn có được cô chứ?”

“Ahhhhh… Minh ơi…”

“Cô có biết ngày mà em biết cô đã cưới chồng… mọi thứ tồi tệ thế nào không?”

“Uh… uhhhh… cô… không…”

“Em gần như tuyệt vọng… em đã nghĩ mình sẽ mãi mãi mất cô… Nhưng hôm nay, em đã có thể đến bên cạnh cô… sẽ sớm thôi…”

Minh nhìn thẳng vào người đàn ông trong ảnh.

Nó đang đụ vợ của ông ấy ngay trước mặt.

Một lời tuyên chiến ngây thơ.

Nhưng cũng khiến cảm xúc trong Thư dần trở nên hỗn loạn.

Trước mặt là chồng, sau lưng là Minh.

Cô thật sự bị kẹt giữa hai người.

“Ahhhhh… uhhhh… Minh ơi… mạnh lên đi… mạnh lên nữa đi!!!”

Thư muốn dùng xác thịt để tạm quên đi mọi thứ.

Minh cũng đáp ứng cô.

“Cô là của em?” Minh bóp lấy vú Thư trong khi tăng tốc.

“Uhhhh… ahhh… của em… ahhhh!”

“Em yêu cô!” Minh hét lên.

“Cô… cũng yêu em!” Thư rên rỉ trong cơn hoan lạc. Tay của Minh nắm chặt bàn tay cô, ép sát vào tấm ảnh cưới.

Những ngón tay đan vào nhau khiến Thư nhớ ra mình vẫn còn đeo nhẫn cưới.

“Cô chờ em… rồi em sẽ tháo chiếc nhẫn cưới này xuống!”

Thư không đáp, nhưng lời nói ấy đã được cô cất giữ vào trong tim.

Lúc này, cả hai đã chạm đỉnh thăng hoa.

Minh nhấp một cú thật sâu rồi phun tinh xối xả.

Cả hai cứ đứng vậy một lúc rồi mới ngã lưng xuống.

Thư nằm trên người Minh, tận hưởng vòng tay của nó.

“Em… sao lại bắn bên trong?”

“Em… xin lỗi… lúc nãy em sướng quá…”

“Em dám làm cô mạnh như vậy?” Thư mệt mỏi véo vào đùi Minh.

“Tại… em yêu cô quá… em không thể chấp nhận chuyện chồng cô…”

Minh chưa nói hết thì bị Thư khóa môi.

Cô lắc đầu như muốn ra hiệu nó không được nói nữa.

Hai tay cô vuốt lên gương mặt nó, rồi sờ vào cơ ngực săn chắc của nó.

“Em xuất bên trong như vậy có sao không?”

Giờ Minh mới thấy lo lắng.

“Không sao đâu… mai cô uống thuốc…”

Thư mím môi nói. Cô vươn tay xuống dưới, xoa lên con cặc của Minh. Đôi mắt cô dần khép lại. Thư ngủ thiếp lúc nào không hay, trên tay cô vẫn cầm chặt con cặc của Minh. Có vẻ cô không muốn xa món đồ chơi quý giá này.

Minh nhẹ nhàng lấy gối kê lên đầu Thư, sau đó đắp mền lại và ôm chặt lấy cô.

Tiếng mưa rơi khiến nó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Giữa mưa giông ngoài kia, nó và cô đã được ở bên nhau.

***

Ánh nắng ban mai chiếu rọi qua những tán lá, khiến những giọt nước mưa còn đọng lại trên lá trở nên lung linh. Sau cơn mưa tầm tã tối qua, bầu trời trở nên quang đãng, ở một số nơi còn thấy cả cầu vồng.

Thức dậy sau một đêm cuồng nhiệt, Thư duỗi cơ thể mỏi mệt của mình một cách sảng khoái. Khi não bộ hoàn tất việc khởi động cũng là lúc gương mặt Thư biến sắc. Cô vội nắm chặt lấy tấm mền, ánh mắt khẽ liếc sang bên cạnh.

Nhưng ngoài cô ra, không có ai trên giường cả. Nếu không có cảm giác rã rời, có lẽ Thư đã nghĩ mọi thứ chỉ là một giấc mơ.

“Minh đâu rồi?” Một cảm giác kì lạ dâng trào, cô lo sợ khi không thấy Minh.

Thư vội leo xuống giường. Tuy chân cô đã đỡ đau nhưng những bước đi vẫn tập tễnh. Cô không đau chân mà đau háng. Nhìn dáng vẻ đi hai hàng của mình trong gương, Thư vừa xấu hổ vừa buồn cười.

Cô đẩy cửa phòng ra và lê bước trên hành lang. Vịn vào cầu thang, cô khó khăn bước xuống phòng khách. Ánh mắt cô trở nên lo sợ khi không thấy xe đạp và giày của Minh.

“Minh về rồi sao?”

Thư cảm thấy trống rỗng trong tim. Có lẽ Minh đã trở thành một phần quan trọng trong cô.

Nhưng khi Thư đang buồn bã, mùi hương trong nhà bếp khiến cô sực tỉnh. Cô xoay gót, đi theo hương thơm.

Ánh mắt cô sáng lên, bờ môi vô thức mỉm cười. Cô đứng tựa người vào cánh cửa, say mê ngắm nhìn Minh đang loay hoay trong bếp.

Dáng vẻ một chàng trai cặm cụi nấu bữa sáng dễ dàng khiến mọi cô gái gục ngã. Thư cũng không ngoại lệ, chưa kể trong lòng cô vẫn còn dư âm ngọt ngào của tối qua.

Minh đang lấy cái chảo thì bất ngờ thấy Thư, nó mỉm cười với cô, ánh mắt đảo quanh cơ thể quyến rũ mê người.

“Hả?” Thư sực nhớ mình chưa mặc quần áo. Cô lo lắng không thấy Minh nên vội chạy xuống luôn. Có lẽ sau một đêm quá bùng cháy, lý trí của cô vẫn còn u mê chưa tìm thấy lối về.

Thư ngại ngùng che người lại, sau đó nói: “Cô đi tắm một tí!”

Minh gật đầu rồi tiếp tục nấu nướng.

Thư xoay người đi, nụ cười lại nở trên môi.

***

20/11 năm nay trúng chủ nhật nên cả trường được nghỉ bù vào thứ Hai. Đó cũng lý do cả Minh và Thư không phải đến trường, có thời gian tận hưởng bữa sáng cùng nhau.

Thư sau khi tắm xong mới quyến rũ làm sao. Mùi sữa tắm, dầu gội thơm ngát toả ra khắp phòng ăn. Cô diện một chiếc váy hoa với tông màu trắng xanh chủ đạo, phối thêm một ít đỏ và đen không hỗn tạp, trái lại còn hài hoà.

“Mời cô!”

Minh đặt trước mặt Thư một đĩa mì xào và một chén sốt đậm đà. Vì nó hay ở nhà một mình nên đã sớm học cách nấu ăn tự phục vụ bản thân, nhờ vậy mà tay nghề nấu nướng không tồi.

“Ngon quá!” Thư tuy kén ăn nhưng phải công nhận Minh nấu ngon thật. Nhất là nước sốt của nó có hương vị rất đặc trưng.

Minh hạnh phúc ngắm nhìn Thư. Cô phát hiện ra, liền hỏi: “Em ăn đi, nhìn cô mãi vậy?”

“Nhìn cô ăn ngon là em cũng thấy no rồi!”

“Sến súa quá…” Thư giơ cái nĩa đã quấn mì rồi đưa đến trước miệng Minh.

Minh bất ngờ trước hành động tình cảm này, nó vui vẻ há miệng thì Thư bất ngờ giật lại rồi cho vào miệng mình.

Trước hành động trêu tức và có phần trẻ con này, Minh cảm thấy Thư thật đáng yêu. Nó bất ngờ chồm tới, kéo Thư lại và hôn cô.

Nụ hôn có thêm vị mì tạo nên cảm xúc khác biệt. Lưỡi Minh hung hăn xông vào bên trong miệng Thư, thâu tóm số mì đáng lẽ ra là của nó. Thư bất lực nhìn Minh trắng trợn cướp bóc. Đồ ăn đã vào trong miệng còn bị nó lấy ra nữa chứ. Cô uất ức nắm chặt nĩa và muỗng trong tay mà không thể làm gì khác.

Rất nhanh, Minh kéo gần hết mì trong miệng Thư ra, để lại một sợi nối với nhau.

Khung cảnh này thật lãng mạn, Thư níu kéo sợi mì, Minh cũng vậy. Sợi mì dần ngắn lại hệt như khoảng cách cả hai.

Họ lại hôn lấy nhau.

Mãi một lúc sau, Minh mới chịu buông tha.

“Lo ăn đi đó nha! Quậy quá!” Thư quở giọng trách móc.

“Cô không thích sao?”

“Ai thèm!!”

Sau khi ăn xong, Minh tiếp nhận phần dọn rửa.

“Sau này em sẽ không để cô phải làm việc nhà đâu!” Vừa rửa chén, Minh vừa nói. Thư làm bộ mặt không tin nhưng trong lòng cũng ấm áp.

“Hôm nay cô tính làm gì?” Minh hỏi một câu ý tứ.

“Hmmm… Cô muốn đọc sách và uống trà!”

“Vẫn như mọi khi nhỉ?”

“Còn em? Đi cả đêm như vậy rồi khi nào về?”

“Dạo gần đây mẹ em đang bận hội thảo gì đó… Ba em thì cuối tháng mới về nhà… Em ở đây cùng cô tới mai cũng được!”

“Em muốn đọc sách cùng cô không?”

“Tất nhiên rồi!”

Thư liền đứng dậy pha một ấm trà. Hương trà thơm ngát khiến tâm hồn cô trở nên thư thái.

Sau khi Minh rửa chén xong, Thư dẫn nó lên sân thượng.

“Woah!”

Minh khá bất ngờ với sân thượng của Thư. Trên đây có hẳn một khu vườn do chính cô trồng.

Ở giữa vườn là một cái bàn và một chiếc ghế. Đặt ấm trà xuống, Thư mới vội nói: “Cô quên mất, để cô lấy thêm cái ghế nữa!”

Thư thích đọc sách ở đây vào buổi sáng. Nhưng chồng cô không có hứng thú với điều đó. Cũng vì thế nên trên sân thượng chỉ có một chiếc ghế thôi.

Minh chợt kéo tay Thư lại, nó lắc đầu rồi cười: “Một ghế là đủ rồi cô!”

“Rồi em ngồi ở đâu?” Thư thắc mắc.

Minh liền trả lời bằng cách chỉ tay về chiếc ghế duy nhất.

“Hay quá! Rồi cô đứng hả?” Thư bĩu môi.

“Không… Cô ngồi trên em.” Nói xong, Minh liền ngồi xuống và kéo Thư ngồi theo.

Thư chưa kịp phản ứng gì đã thấy mông thịt của nàng đè lên đùi Minh.

“Thôi… Ngại lắm!” Thư định chuồn thì bị Minh ôm lấy.

Cuối cùng, cô vẫn chịu thua, ngoan ngoãn rót trà cho Minh.

Vốn dĩ cả hai đã chọn quyển sách cho riêng mình, nhưng cuối cùng họ lại cùng đọc một quyển sách.

Đó là một tiểu thuyết kể về mối tình giữa hai con người lạc lõng trong cuộc sống chính mình. Họ tìm thấy nhau, bù đắp tâm hồn cho nhau. Một câu truyện buồn vui xen lẫn. Hai nhân vật chính đã đến với nhau nhưng vẫn tồn tại những làn ranh ngăn cách. Trong câu chuyện ấy, họ không đúng hoàn toàn, cũng không sai hoàn toàn. Chắc chỉ có chữ ‘đời’ mới đủ sức diễn tả câu chuyện ấy. Mọi thứ đều là do ‘đời’.

Đọc được một nửa, Thư bỗng gấp sách lại. Minh hiếu kỳ hỏi: “Sao cô không đọc tiếp?”

Nét mặt Thư hiện lên sự lo lắng, cô mỉm cười nói: “Cuốn sách này làm cô nghĩ đến chúng ta.”

“Hmm, vậy không phải nên đọc tiếp sao?”

“Không! Cô không muốn biết cái kết của hai nhân vật trong truyện… Cô sợ mình sẽ suy nghĩ nhiều…”

Minh hiểu Thư lo lắng về điều gì.

Nó xoa lên tay Thư, rồi từ từ hôn lên gáy cô. Thư hơi cong người, cô dần xoay người về phía nó. Hai gương mặt với những biểu cảm chìm đắm trong hạnh phúc mù mịt.

Họ lại hôn nhau.

Bờ môi hoà quyện.

Lưỡi hồng quấn quýt.

Tay Minh xoa dọc lên lưng Thư, tìm đến bờ mông bên dưới, nó bóp mạnh một cái khiến Thư giật thót.

Rời khỏi môi Thư, Minh mỉm cười trêu chọc: “Cho em bú sữa!”

Thư yêu kiều liếc mắt, cô tự gỡ váy xuống, để lộ hai bầu sữa vốn được thả rông.

Hai mắt Minh sáng lên khi thấy món đồ chơi thân thương, nó tóm lấy vú Thư và cho vào miệng.

“Ahhhh… Bú từ từ thôi mà… Uhhhhh!” Minh như một đứa trẻ khát sữa lâu ngày, nó bú mút một cách hấp tấp.

Tay Minh cũng phối hợp nặn vú Thư thành nhiều hình dạng. Thư xoa đầu Minh đầy hài lòng, cô cực kỳ thích cách nó chiếm hữu cơ thể của bạn tình. Thư cũng đã bạo dạn hơn, dù sao cũng bị thằng học trò hư này đụ ba lần, còn ngại gì với nó nữa?

Thư đứng hẳn lên, tay cô mò vào trong quần Minh, bắt lấy con cặc đang kêu gào.

Thư vuốt cặc Minh, dùng lòng bàn tay cảm nhận rõ sự gân guốc ấy. Minh cũng thoải mái dang rộng hai chân để bàn tay Thư tác oai tác quái.

Những ngón tay tinh xảo nâng niu con cặc của Minh như một món báu vật, Thư càng sờ càng hứng, cô bắt đầu nhớ lại cách con cặc này xâm chiếm mình.

Thư tịch thu cặp vú của mình lại, không cho Minh bú nữa. Nó bú nhiều rồi, giờ đến lượt cô!

Thư uyển chuyển quỳ xuống, bàn tay vẫn dính chặt con cặc Minh. Cô hé môi hôn lên thứ đáng ghét đó rồi bắt đầu liếm láp.

Minh tựa lưng ra sau, hai chân mở rộng, thoải mái tận hưởng bờ môi của Thư. Nó chẳng khác gì một ông hoàng khi được một mỹ nhân như Thư phục vụ.

Nhìn cách Thư bú cặc cho mình, lòng Minh lại dấy lên những cảm xúc rối bời. Nó bỗng nghĩ đến cảnh Thư phải làm việc này cho ông Quang. Máu ghen trong người nó lại trào dâng. Nó không trách Thư hay ghét bỏ cô. Nó chỉ thương xót cho cô và dồn tất cả căm hận lên người ông Quang.

Thấy Minh hơi im lặng, Thư ngước mắt lên nhìn. Hình ảnh cô nhìn nó trong khi miệng vẫn ngậm cặc khiến hai mắt Minh muốn nứt ra. Kỳ quan thế giới đang mở ra trước mắt nó.

“Em yêu cô!” Minh xoa lên đầu Thư.

Thư không đáp, nhưng ánh mắt cô hiện lên một chút dâm tình. Cô vẫn nhìn nó và bú cặc. Cái đầu cô ngả nghiêng liên tục.

“Ah… sướng quá…”

Đang trong lúc sung sướng, một thứ âm thanh đáng sợ vang lên.

Kính coong!

Tiếng chuông cửa bình thường lại trở nên hết sức đặc biệt vào thời khắc này. Toàn bộ âm thanh đều bị nhấn chìm, chỉ còn lại mỗi tiếng chuông cửa vang vọng.

Thư và Minh giật mình. Cả hai nhìn nhau rồi tự hỏi người bên dưới là ai. Chưa đầy một giây, họ đã có câu trả lời.

“Thư ơi! Mở cửa cho anh!”

“Là chồng cô!” Sắc mặt Thư tái mét lại.

“Không phải ngày mai chồng cô mới về sao?”

“Cô không biết nữa! Giờ phải làm sao đây?” Thư lo lắng, hai bầu vú phập phồng.

“Em sẽ trốn tạm! Cô xuống mở cửa đi!” Minh cố gắng bình tĩnh mặc cho con tim nó đang muốn rớt ra ngoài. Cảm giác hoảng loạn khi đang chơi vợ người khác thì tên chồng về quả là một trải nghiệm nhớ đời của nó.

Thư vội chỉnh váy lại rồi xuống bên dưới.

Cô run rẩy đến mức không tự chủ được, đầu óc rối mù.

Nhưng trước khi ra khỏi cửa nhà, cô đã kịp lấy lại tinh thần, diễn nét mặt vợ hiền đang nhung nhớ chồng.

“Em đây! Anh về sớm vậy?” Thư vội vội vàng vàng mở cổng.

“Ừm… tại công việc thuận lợi hơn anh nghĩ!” Ông Quang vui vẻ nói, trong ánh mắt hiện lên một chút lo toan.

“Anh có gọi báo em trước mà không nghe em bắt máy!” Có vẻ Quang đang muốn nhắc khéo.

Thư mới sực nhớ ra chuyện điện thoại. Cô đã đắm chìm cùng với Minh mà quên hết tất cả. Cũng may, Thư kịp nhớ đến vụ cúp điện, liền đáp:

“À… tối qua điện thoại em hết pin, mà điện bị cúp nữa nên không sạc được, sáng ra em quên mất!”

Nghe câu này, ông Quang cũng hơi bất ngờ: “Cúp điện?”

“Dạ… chắc do bão lớn quá! Chỗ anh mưa to không?”

“Có em… mưa ngập đường…”

“Anh có mệt không?”

“Hơi hơi! Anh đi tắm cái!”

“Dạ… đưa đồ đây em xách cho!”

“Ừa… sẵn tiện em lấy giúp anh bộ quần áo với nha!”

“Dạ!”

Mãi cho đến khi ông Quang đóng cửa phòng tắm, Thư mới dám thở ra một hơi. Nói chuyện với ông Quang áp lực thật sự. Thật may khi ông ấy chưa phát hiện ra điều gì.

Sáng nay thằng Minh đã giấu xe cùng giày của mình ở nhà kho của Thư. Nó sợ hàng xóm nhìn vào, hoặc ai đó bất ngờ đến nhà sẽ thắc mắc. Nhưng nó không tính đến chuyện người về là ông Quang.

Thư lúc này mới rón rén đi lên sân thượng. Minh đang nấp ở trong góc, thấy có người lên, tim nó lại muốn nổ tung. Nhưng khi biết đó là Thư, Minh thở phào nhẹ nhõm.

“Chồng cô đang tắm! Em mau về đi!”

Thư nói nhỏ.

“Dạ!”

Minh gật đầu, cả hai cùng đi xuống.

Nhưng khi đến phòng khách, lại có tiếng hát của ông Quang vang lên khiến cả hai đứng tim.

“Em ơi có bao nhiêu 60 năm cuộc đời!”

Khi tắm, ông Quang cũng hay hát như vậy.

Thư đặt tay lên ngực để trấn an bản thân, sau đó, cô quay sang Minh kêu nó mau đi về.

Nhưng lúc này, Minh lại đứng yên, trong ánh mắt nó hiện lên điều gì đó.

“Chồng cô tắm lâu không?”

“Cũng lâu…” Thư đáp, tay vẫn đang xua kêu Minh mau đi về. Nhưng trái ngược với điều cô mong muốn, Minh bất ngờ ập đến hôn cô.

“Minh! Em làm gì vậy?” Thư hoảng hốt khi bàn tay Minh mò vào trong váy mình.

Cái quần lót bị nó thô bạo kéo xuống. Thư lắc đầu liên tục.

“Nó vẫn còn đang nứng lắm!”

Minh móc cặc ra.

Nó xoay người Thư lại, ép cô vào tường rồi cầm cặc đút mạnh.

Cái lồn Thư mở ra, đón nhận sự xâm nhập thô bạo ấy.

“Minh!!! Em làm gì vậy?” Thư hét một cách thật nhỏ, gương mặt cô nhăn lại.

Minh không đáp, nó tét vào mông Thư rồi kéo cô lại gần phòng tắm.

“Không!” Thư lắc đầu nhưng hai chân không thể ngừng bước.

Ép Thư chống tay lên máy giặt, Minh hẩy hông liên tục. Máy giặt ở ngay đối diện phòng tắm, đồng nghĩa với việc Minh và Thư đang đụ nhau ngay trước mặt ông Quang.

Chỉ cách nhau một cánh cửa.

Ông Quang vẫn đang say sưa hát và gội đầu mà chẳng hề hay biết bên ngoài, người vợ trẻ của mình đang gian díu với một thằng nhóc cấp ba.

“Minh ơi… sao em làm vậy? Ahhhh!” Thư rên nhỏ hết mức. Thư sợ thật sự. Nhưng sâu thẳm trong nỗi sợ ấy, cô lại cảm giác sương sướng. Cảm giác này sướng gấp trăm lần làm tình bình thường.

Minh cũng vậy, nó rất nhanh đạt đến giới hạn, trước khi ra, nó nói nhỏ vào tai Thư: “Em yêu cô!”

Nói xong, Minh liền phóng tinh vào sâu trong tử cung.

“Ah…” Thư rên rỉ vì cảm giác ấm nóng trong người. Minh lúc này rút cặc ra rồi mặc quần lên. Trước khi về, nó lại kéo Thư vào lòng và hôn cô.

“Về đi! Em mau về đi!” Thư lo lắng nói, xem ra cô chẳng giận nó.

Minh sau khi xả được tinh trùng liền lấy lại lý trí, nó vội vàng lấy giày và xe đạp rồi chạy đi.

Khi đạp được một khoảng xa, nó mới ngoảnh đầu nhìn lại ngôi nhà Thư.

Cái cảm giác trốn chạy này thật nhục nhã.

***

“Thư ơi! Kỳ lưng giúp anh!”

Ông Quang mở cửa ra gọi vợ. Nhưng Thư đã đứng sẵn ở đó rồi. Ánh mắt của cô cứ dõi về phương xa. Khi chồng gọi, cô mới giật mình.

“À… để em!”

“Em sao thế?” Thấy Thư có gì là lạ, Quang lại hỏi.

“Không sao! Em chỉ hơi mệt thôi!”

Thư mỉm cười. Cô nép chân lại thật chặt và đi vào trong phòng tắm. Cô sợ mớ tinh dịch của Minh sẽ trào ra.

Hết chương 11.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận