Những món quà bất ngờ – Truyện Sex Vợ Chồng Dâm 2023 – Update Tập 8 END

Tập 2

Ánh dương hoe hoắt yếu dần, mặt trời nhìn tựa lòng trứng đang chìm dần sau chân trời tím ngắt. Tôi đánh xe vào gara của căn nhà bên bờ Đại Tây Dương. Vừa bước vào cửa là tôi đã nghe các món ăn thơm lừng và tiếng đứa con bé bỏng chạy ù ra từ trong bếp. Bỏ nhanh cái cặp táp da xuống nền, tôi bế con lên dù châ nó đã dài đến đầu gối của tôi. Và rồi từ trong giang bếp bước ra theo là bà mẹ vợ của tôi với cái tô khá to nghi ngút khói.

– “thưa mẹ con mới về” tôi lễ phép thưa để làm gương cho con
– “ừ… con vào tắm đi rồi ra ăn cho nóng” mẹ vợ tôi đáp
– “dạ…” tôi nói rồi để đứa con nhỏ xuống cho nó chạy ù lại bà ngoại của nó

Nhìn đứa con nhỏ năng động và mẹ vợ chu đáo mà tôi cảm thấy thật may mắn, thật hạnh phúc. Chưa tắm táp gì mà gần như tất cả phiền muộn của một ngày làm việc đã tan biến. Tôi đi thẳng vào phòng ngủ của vợ chồng tôi để dùng cái phòng tắm riêng. Để rồi khi trở ra với bộ pijama satin mát mẻ và thân thể tươi thơm thì bửa tối ấm cúng bắt đầu. Trong những ngày Hà đi vắng thế này thì gia đình tôi chỉ có 3 người, tôi, đứa con nhỏ và mẹ vợ. Bố vợ tôi đã bị con bé hồ ly nào đó bắt xác khi ông về thăm quê nhà vài năm trước.

– “sao lần này con không tranh thủ xin phép về với cái Hà? mẹ thấy nó đi một mình như vầy không hay chút nào” mẹ vợ tôi nói

– “dạ con thật sự có hỏi trong công ty nhưng không có nhân sự thế nên con không đi được. Với lại dồn hết ngày nghỉ thì con làm sao có thể đưa nó đi bác sĩ, đi chơi này nọ?” tôi đáp thành thật

– “ừ… nhưng…” mẹ vợ tôi thở dài
– “không sao đâu mẹ…” tôi trấn an
– “ừ… nó mà như bố nó là mẹ thề sẽ về đó đánh cho nó chết…” mẹ vợ tôi bảo
– “ối… bà ngoại sao dọa đánh mẹ con thế?” đứa con nhỏ hỏi ngây ngô
– “tại bà ngoại sợ mẹ con đi chơi một mình rồi mua bánh bậy ăn … như con lúc đi hội chợ đó” tôi nói với đứa con

– “ì…hihi… mẹ con là người lớn rồi mà… ăn bánh cũng bậy nữa sao?” đứa con nhỏ lại muốn bênh vực cho mẹ nó

– “tùy loại bánh… có loại người lớn như bà ngoại cũng không được ăn” mẹ vợ tôi bảo
– “vậy bánh đó để làm gì? sao người ta làm mà không ai ăn được?” đứa nhỏ hỏi tiếp

Đúng là con nít, hỏi nhiều cái mà tôi cứng họng chẳng biết phải trả lời thế nào

– “cái đó gọi là bánh mồi… như lúc con đi câu cá với ba, mồi cho cá ăn để mình bắt cá…” tôi nói càng

– “à… vậy là bánh đó mình ăn sẽ bị người khác bắt” đứa nhỏ nói và gật gù nhìn thấy ghét

– “ừm… giỏi, con hiểu rồi đó… thôi con ăn cho xong đi… không thì ba phải hâm lại đó” tôi dọa vì nhóc con của tôi rất ghét ăn nóng

Tôi chăm cho đứa con nhỏ ăn rồi thì quay lại ăn phần chén cơm của mình. Để rồi khi tôi nhìn lên để lấy thêm đồ ăn thì bắt gặp ánh mắt của mẹ vợ đang nhìn tôi. Bà bị phát hiện thì liền đưa mắt nhìn sang chổ khác như bối rối rồi sau vài giây mới chú tâm vào ăn. Tôi thì đang đói móc meo nên không nghĩ ngợi gì và cứ ăn cho xong. Sau đó thì tôi nhờ mẹ vợ chăm nhóc con giúp để tôi bao thầu mục dọn dẹp, rửa chén bát. Nói vậy chứ thật ra nhà tôi có máy rửa chén nên tôi chỉ cần tráng sơ rồi cho máy nó lo tới zét.

Sau khi lo xong phần chén bát thì thay chỗ cho mẹ vợ cho bà đi tắm. Tôi bế con sang phòng riêng của nó và lấy cuốn sách truyện tranh ra để hai cha con cùng đọc. Chợt tôi để ý nghe tiếng nước vòi sen vọng ra từ phòng tắm chung. Căn nhà của tôi tuy có đến 3 phòng ngủ nhưng chỉ có 2 phòng tắm, 1 riêng trong phòng vợ chồng tôi và cái còn lại là dùng chung. Tiếng nước chảy không có gì lạ, chỉ lạ là lâu hơn thường ngày. Tôi lắc đầu để xua đi những suy nghĩ đen tối về mẹ vợ và tiếp tục đọc truyện với con.

Trong lúc đó, ở căn biệt thự khang trang trên mảnh đất quê hương xa hàng nghìn dặm…

Trằn trọc băn khoăn giấc chẳng lành, Hà thao thức như Bác ngày nào nhưng nàng chẳng phải suy tư chuyện quốc gia đại sự gì. Nàng cứ cảm thấy xao xuyến, nhớ nhung về những ký ức xưa. Những cung bậc thăng hoa sung sướng mà Hà đã từng ngất ngây, đắm chìm cùng người yêu, cùng Quân. Con bướm đã có chồng của nàng cứ trở nên ướt nhèm những lúc hồi nhớ lại những giây phút màu hồng kia. Hà chợt nhớ đến câu “kim đâm thì đau mà thịt dâm thị thì nhớ nhau suốt đời”, và nàng cảm thấy nó đúng không sai một từ.

Thoáng nhìn đồng hồ trên màn hình của máy tính bản, Hà lại mở ứng dụng mạng xã hội. Vào mục chit chat và danh sách bạn bè, bàn tay búp măng của nàng lướt qua trên cái tên thân quen có kèm bức ảnh của đứa con bé bỏng của nàng. Bàn tay yêu kiều đó như đã bị ma nhập nên nó cứ lướt đi mãi đến khi nó lơ lửng trên cái tên có kèm hình chàng bộ đội phòng không quân phục màu lá xanh rờn. Để rồi sau một lúc do dự như thể để xác minh lại lựa chọn, Hà bấm vào tên của Quân để màn hình chit chat riêng mở ra. Cái miệng môi son tự nhiên của nàng chợt nhoẻn cười khi cặp mắt long lanh thấy được ký hiệu online đang bật sáng

Hà đánh máy trên bàn phím áo của màn hình thật nhanh rồi bấm gửi một câu hỏi ngắn chỉ có 4 chữ

– Thức sớm quá vậy?

Chàng người yêu cũ ấy như đang trực chờ và hồi đáp ngay trong vài giây

– Có ngủ được đâu mà thức… còn em thì sao?

Hà: ừ… khó ngủ
Quân: nhớ chồng con à?
Hà: không…
Hà: nhớ cái khác
Quân: vậy có muốn gặp lại không?
Hà: không
Quân: tại sao?
Hà: sợ
Quân sợ gì?
Hà: sợ phạm tội
Quân: tội gì?
Hà: tội với chồng con
Quân: cái đó đã phạm rồi
Hà: hả? hồi nào?
Quân: trong tư tưởng
Hà: hì… tại ai mà ra thế này? tự nhiên làm khổ người ta
Quân: không phải tại nhân mà là tại trời, trên đó an bài hết rồi, mình chỉ là con rối làm theo thôi

Hà:gớm, thay đổi tư tưởng hồi nào vậy?
Quân: từ khi gặp lại ai đó
Hà: ơ, sao lại đổ cho người ta? mà sao câu trước đá câu sau kinh thế
Quân: thần kinh xáo động nên vậy
Hà: cũng tại người ta nữa phải không?
Quân: chứ không lẽ còn người khác nữa?
Hà: ai biết… có cả dàng mấy chục người cũng nên, đời lính đào hoa mà
Quân: thế nên thằng nào cũng muốn lấy thân mình lắp lỗ châu mai á
Hà: haha…
Quân: chắc anh ấy ở bên đó cũng từng đi bộ binh nhỉ?
Hà: đâu có… dân đen thôi
Quân: thế mà lại được lắp cái lỗ của …
Hà: éc… định nói bậy bạ gì đó?
Quân: sự thật mà có gì bậy? bộ anh ấy không lắp à?
Hà: thì có chứ… mà ai lại nói vậy, kỳ cục
Quân: lắp nhưng xem ra còn chưa kín… cần có người lắp thêm phụ
Hà: ý gì đây?
Quân: rõ thế còn hỏi ?
Hà: chả có gì là rõ cả… ăn nói linh tinh rồi đấy nhá
Quân: cho hỏi thật và thẳng 1 câu đừng giận ha
Hà: ừ hỏi đi
Quân: đủ không?
Hà: đủ gì? cái gì đủ?
Quân: anh nhà đủ sức đáp ứng cho Hà không?
Hà: trên cả đủ, Quân vào mà xem trang mạng xã hội của Hà thì biết rồi, sao còn hỏi?
Quân: ngoài vật chất thì còn tinh thần và khoản cuộc sống vợ chống nữa ấy
Hà: tinh thần đầy đủ, hạnh phúc
Quân: cố tính không trả lời về vế cuối vậy là cái đó chưa đủ
Hà: thì cứ cho là vậy đi
Quân: khổ thân người tôi yêu
Hà: đời mà, đâu có gì là vẹn toàn hoàn mỹ tuyệt đối
Quân: có chứ, ngay trước mặt luôn đấy
Hà: phòng không giờ còn dùng pháo hả Quân?
Quân: pháo to lắm luôn ấy… to dài và đen bóng
Hà: thảo nào… nổ banh xác luôn ha
Quân: éc…
Quân: thế anh ấy biết không?
Hà: thì chắc cũng biết
Quân: là sao? bộ 2 vợ chồng không có tâm sự về khoản này à?
Hà: tâm sự có, nhưng phận làm vợ thì sao có thể bảo thế…
Quân: thế mà cứ tưởng bên đó thoáng chứ
Hà: thì thoáng thật mà, nhưng tại mình là gốc Việt nên khó nói ra
Quân: trời… vợ chồng mà còn giữ kẽ khiếp
Hà: thế nói ra để tự nhận mình là dâm nữ à?
Quân: ặc ặc… hóa ra là nghiện nhưng vẫn còn ngại như xưa
Hà: nói linh tinh gì đấy? oánh chít à
Quân: oánh đi, Quân muốn được Hà oánh
Hà: sốt à?
Quân: tại ai đó nóng bỏng quá
Hà: hả?
Quân: xem loạt hình của Hà chụp cùng chồng ở biển á, mặc bikini dây
Hà: này này, kết bạn là để chuyện trò chứ không phải là để lợi dụng mà…
Quân: nhìn thôi chứ có làm gì đâu… đừng xuy bụng ta ra bụng người
Hà: hả? dám nói thế à? ghét
Quân: bộ nói trúng hay sao mà quay lưng nhanh thế
Hà: ừ, thế rồi sao? ghét là ghét… ghét
Quân: haha… mà này, hôm nay có chương trình gì không?
Hà: chẳng có người chở thì sao lên chương trình
Quân: ặc ặc… thế gia đình cô bận hết rồi à?
Hà: ừ…
Quân: tội thế… mà thôi Quân chuẩn bị đi tập thể dục đây
Hà: ừ bai bai…

Nàng tắt máy tính bản và nhắm mắt một lúc thì giật mình thức giấc khi nghe tiếng gọi cửa. Thì ra là bà cô nhắn gửi trước khi rời khỏi nhà. Hôm nay cả ông dượng và bà cô đều có công tác đột xuất nên căn nhà trở nên thật vắng lặng. Hà tự đi lấy đồ ăn trong tủ lạnh và nấu vài món đơn giản để ăn tạm. Thật ra thì nàng cũng chẳng muốn đi đâu hôm nay vì suốt những tuần đầu đã được gia đình hồ hởi dẫn đi đến xém rụng chân. Cộng thêm vào là những ký ức cũ cứ dày vò Hà từ sau cái đêm gặp lại Quân.

Hà loay hoay với các món nội trợ để phụ bà cô mà thời gian trôi qua thật nhanh. Đến gần 1 giờ trưa thì có tiếng chuông cửa vang lên inh ỏi ngay khi nàng vừa tắm xong. Hà định là sẽ nghỉ trưa nên mặc có mỗi cái đầm ngủ satin. Thế là nàng phải lấy vội cái áo khoác bông để xuống cổng xem là ai. Để rồi Hà thoáng đứng hình trước bóng dáng quen thuộc. Đó là chàng người yêu cũ của nàng.

– “Quân… sao tự nhiên lại đến thăm thế?” Hà hỏi trước khi mở cổng
– “có quà nên tiện đường ghé luôn” Quân xạo vì cố tình mua quà mang qua chứ chẳng tiện được gì

Hà liền mở cổng khi thấy người yêu cũ lấy bó hoa trong túi ny-lon treo bên cạnh xe. Tuy nàng thoáng hoài nghi dụng ý của Quân nhưng theo phép lịch sự nên nàng phải mời chàng vào nhà.

– “vào nhà đi… định đứng đó cho cả xóm hay biết à?” Hà giục

Thế là cô gái choàng khăn đỏ đã mời con sói vào nhà. Nhưng Hà không có choàng khăn đỏ mà thay vào đó là bộ móng tay móng chân của nàng. Và rồi con sói kia ung dung bước đi phía trước mà chẳng hay biết rằng cô gái non trẻ kia ở phía sau vừa nhẹ tay khóa cửa cổng lại, vừa thoáng nở một nụ cười tà quái.

4 1 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận