Cô giáo và nhỏ lớp trưởng lạnh lùng

Dương : “chứ sao, lúc nãy ai ép Carmen hôn mình vậy hả, anh đúng là bỉ ổi, không ngờ người anh đáng kính của em lại như vậy”.
Duy : “anh chỉ đùa thôi, tại Carmen nghiêm túc quá”.
Dương : “anh thừa biết tính Carmen như vậy mà còn giỡn làm gì”.
Duy : “thôi lỗi của anh, em thay đồ cho Carmen dùm anh, không thôi cảm bây giờ”.
Dương : “thay đồ xong rồi đó, em buồn ngủ quá rồi đi ngủ đây”.
Duy ngồi ngắm Carmen, từng đường nét trên cơ thể tuy không thể nói là đẹp tuyệt nhưng nhìn người mình yêu thì sao kìm lòng được.
Duy muốn đặt môi lên từng chỗ trên cơ thể đó, đây là cơ hội hiếm có sao bỏ qua được. Nhưng anh không thể tổn hại người mình yêu được, làm gì anh có khác gì cầm thú.
Duy đặt một nụ hôn lên trán Carmen rồi đi ra ngoài.
Anh nhớ lại nụ hôn lúc nãy thật sự rất hạnh phúc. Phải làm sao thì Carmen mới yêu anh.
Carmen tỉnh lại.
Duy : “àh, em đừng hiểu lầm, không phải anh thay đồ cho em, anh không có làm gì em hết…”.
Carmen : “tôi biết, tôi chỉ là bị ngất đi thôi nhưng vẫn biết hết mọi chuyện đang xãy ra mà”.
Duy : “cám ơn em đã tin anh”.
Carmen : “tôi không tin anh, tôi chỉ tin những gì tôi nghe được, cảm nhận được”.
Duy : “Carmen àh, anh thật sự yêu em, có thể cho anh một cơ hội không” ?
Carmen : “xin lỗi nha tôi chưa nghĩ đến mà tôi cũng không có cảm giác yêu đương gì với anh”.
Duy : “vậy em có yêu cô Ceci không” ?
Carmen : “sao anh lại hỏi vậy” ?
Duy : “vì anh cảm nhận được, anh và cô ấy yêu cùng một người, em biết không khi người ta yêu ai thì ánh mắt nhìn người mình yêu sẽ khác, và anh đã thấy ánh mắt đó nhìn em, rất ấm áp chứa đầy tình yêu thương”.
Carmen : “tôi không biết, nhưng chắc chắn trong lòng tôi cô ấy quan trọng hơn anh và cô ấy là người quan trọng nhất với tôi, cho dù tôi yêu ai thì cô ấy vẫn quan trọng nhất”.
Duy : “ngay cả khi anh yêu em nhiều hơn cô ấy” ?
Carmen : “tôi nói rồi, tôi không biết tôi chưa nghĩ tới”.
Duy : “nói vậy là anh vẫn còn cơ hội đúng không” ?
Carmen : “tôi lập lại lần nữa tôi không biết”.
Duy : “Carmen àh, anh lớn tuổi hơn em và cô Ceci, em gọi anh bằng anh và xưng em thì cũng không mất mát gì đâu”.
Carmen : “xin lỗi nha, tôi không quen”.
Duy : “Carmen….”.
Carmen : “tôi về đây, sau này đừng làm như vậy nữa, tôi không thích”.
Duy : “chẳng lẽ ngay cả lúc hôn anh em cũng không có chút cảm giác gì sao” ?
Carmen không nói gì thêm, bỏ ra về.
Duy sợ Carmen đi một mình có chuyện nên âm thầm đi theo Carmen về đến nhà. Nhưng đó không phải nhà của Carmen mà là nhà của cô Ceci.
Cô Ceci : “sao qua nhà cô giờ này, sao vậy, có chuyện gì phải không” ?
Carmen : “lâu rồi em không qua nhà cô chơi, không ngủ chung với cô”.
Cô Ceci : “vô nhà đi, cô mới chấm bài xong”.
Carmen tự nhiên ôm cô Ceci,dúi đầu vào lòng cô.
Cô Ceci vuốt tóc Carmen : “sao vậy, sao bữa nay tự nhiên nhõng nhẽo vậy, có chuyện gì hả”.
Carmen lắc đầu, nằm xuống gối đầu lên đùi cô, quay mặt vào người cô nói vu vơ một hồi lâu rồi ngủ. Thấy Carmen ngủ, cô Ceci nhẹ nhàng đặt Carmen lên gối, đắp mền lại khẽ vuốt tóc Carmen và mỉm cười.
Có đôi lúc cô nghĩ về một nụ hôn giữa cô và Carmen, nhưng có lẽ nó chỉ thoáng qua thôi, bởi cô biết điều đó là không thể, không thể như thế được.
Buổi sáng Carmen tỉnh dậy đã thấy cô Ceci nằm bên cạnh, chân cô gác lên người Carmen, tay ôm qua eo Carmen khẽ gỡ tay cô ra Carmen thức dậy, vệ sinh cá nhân và về nhà.
Viết vài dòng để lại cho cô : “em về nhà có chút việc không ăn sáng cùng cô được, thức ăn em đã làm xong, cô ăn ngon nhé, love you” !
Cô Ceci thức giấc, và việc làm đầu tiên không phải vệ sinh cá nhân mà là tìm Carmen, đọc được tờ ghi chú Carmen để lại : “yêu cô ư? Em vẫn thường nói thích cô, yêu cô nhưng đó có giống như tình cảm của cô dành cho em không? Rốt cuộc thì em có yêu cô không” ?
Ngồi trong lớp học Carmen suy nghĩ, lần đầu tiên Carmen không tập trung vào lúc học.
Carmen : thật ra là mình yêu ai? Duy hay cô, mình không quan tâm việc người mình yêu là nam hay nữ mình chỉ yêu con người chứ không yêu giới tính. Duy rất tốt, anh ta là mẫu người mình hằng mơ ước, nhưng sao bên cạnh anh ta mình không có cảm giác đó, cảm giác như ở bên cạnh cô Ceci. Ở bên cạnh cô Ceci mình có cảm giác ấm áp, yêu thương, mỗi lần gặp cô ấy thì bao nhiêu buồn phiền đều đi đâu hết, mình cảm thấy rất vui khi ở bên cô ấy, đôi lúc tự nhiên lại có một chút ngại ngùng, bên cạnh cô ấy mình không còn tự cao, mình như là một đứa trẻ vậy, đó có phải tình yêu không……
Cô Ceci nhìn Carmen từ trên bàn giáo viên, cứ như là cô đọc được hết suy nghĩ của Carmen vậy.
Cô Ceci : em yêu ai cũng được, miễn em hạnh phúc là được nhưng cô chắc chắn rằng cô là người yêu em nhất trên đời này.
Tự nhiên mấy ngày nay cô Ceci và Carmen không liên lạc với nhau,có lẽ cả hai đang cho nhau không gian riêng.
Carmen ngồi ở công viên lấy một tờ giấy ngồi phác họa gì đó vẽ vu vơ, một hồi sau trên tờ giấy xuất hiện một cô gái với một tà áo dài thướt tha và mái tóc dài đến lưng. Một hình ảnh thật đẹp nhưng tại sao lại hiu quạnh đến vậy, có lẽ cô gái ấy quá cô đơn chăng, phía bên phải tờ giấy vẫn còn một khoảng trống phải chăng cần vẽ thêm cái gì đó, vẽ thêm vài nét nữa, một lúc sau xuất hiện thêm một người con gái đứng bên cạnh người mặc áo dài ấy.
Phía cuối bức tranh ký tên Carmen.
Có lẽ Carmen đã tìm ra câu trả lời cho mình, cả đời này Carmen không thể nào không có cô Ceci bên cạnh được.
Một cơn gió thôi qua, tờ giấy bay đi, cô Ceci nhặt được tờ giấy đó.
Cô Ceci : “cô biết mà, em cũng yêu cô, em đã có câu trả lời cho riêng mình” !
Carmen đi theo chiều gió tìm tờ giấy, cô Ceci đi ngược chiều gió cầm tờ giấy đi tìm Carmen, hai người như hai Vectơ ngược chiều chạy về hướng của nhau.
Nhìn thấy cô Ceci đang cầm bức tranh, Carmen nở một nụ cười thật tươi, một nụ cười từ tận đáy lòng từ đôi môi không biết cười ấy. Cô Ceci rất vui, rất hạnh phúc.
Bước tới vài bước nước, cô ôm chầm lấy Carmen, một giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống ! Giọt nước mắt trong như thủy tinh, trong sáng như tình yêu của hai người, nhưng nó có dễ vỡ như thủy tinh không ?
Tại sao hai người không nói gì ? Có lẽ tình yêu đôi lúc sẽ có những ngôn ngữ không lời của riêng nó !
Chương 9 : Thế là họ yêu nhau !
(tiếp theo phần cuối chương 8).
Carmen : “thôi buông ra đi, 2 cô trò mình ôm nhau giữa công viên người ta nhìn kìa”.
Cô : “có gì đâu, có ai thấy đâu”.
Carmen : “thôi buông ra đi,lỡ có ai chụp hình được đăng lên mạng là không hay đâu”.
Cô : “cô hông sợ đâu, chỉ cần cô biết có em luôn bên cô, cô hông sợ gì hết”.
Carmen : “thôi mình đi về nhà nha,lâu rồi chưa ăn món cô nấu”.
Cô : “ý chết,trời mưa kìa”.
Carmen : “kệ,mưa thì tắm mưa”.
Cô : “thôi nha,lần nào mưa cũng bệnh hết đó”.
Carmen : “có sao đâu”.
Cô : “em hông sao nhưng cô có sao”.
Carmen : “làm gì có sao” ?
Cô : “ừh thì…..thì em bệnh không ai quản lý lớp,cô mệt”.
Carmen : “thôi thôi đi,lớp mình có ai dám chọc giận cô đâu,đặc biệt là mấy thằng con trai chiều ý cô thấy mồ”.
Cô : “nhưng mà cô đâu có cần,cô chỉ cần 1 Lớp Trưởng của cô thôi àh”.
Carmen : “có thiệt hông đó”.
Cô : “thiệt mà,vô lớp có bao giờ cô để ý ai đâu,chỉ để ý 1 mình Lớp Trưởng của cô thôi àh”.
Carmen : “ừm,vậy thì được,cấm cô để ý người khác đó”.
Cô : “biết rồi mà,mưa rồi sao về giờ”.
Carmen : “kệ,tắm mưa đi,không sao đâu”.
Cô : “để cô chở”.
Carmen : “thôi kô có áo mưa,cô chở là ướt hết”.
Cô : “để cô chở,chứ em chở cũng ướt vậy”.
Carmen : “cô không chịu em chở là em đi bộ dầm mưa cho cô coi”.
Cô : “thôi,thôi đừng mà,em chở,nhưng lạnh là phải nói cô biết đó,em bị viêm khớp đó nha”.
Carmen : “biết rồi,biết rồi mà”.
Cô ngồi phía sau ôm Carmen cứng ngắt luôn,vui thật – 2 người ấy đang rất hạnh phúc. Vòng 1 của cô áp sát vào lưng Carmen làm Carmen có cảm giác sao sao ấy nhưng vui lắm.
Về đến nhà.
Cô : “trời ơi,mặt tái hết rồi kìa,nói mà hông chịu nghe,lỳ quá áh”.
Carmen : “gì vậy,khóc hả,trời,em có sao đâu…hộc…..hộc”.
Cô : “đó,ho rồi thấy chưa,nói mà có chịu nghe cô đâu”. – khóc.
Carmen đưa tay lên sờ má cô : “thôi mà,đừng có khóc,đã nói là em không sao mà,tự nhiên khóc àh,kỳ quá đi,người ta có bị gì đâu mà khóc nè”.
Cô : “giọng khều khào,người tái méc vậy mà kêu hổng bị gì,lẽ ra cô hông nên để em dầm mưa mà còn ngồi phía trước chở cô nữa”.
Carmen : “đã nói là hổng sao mà,thôi mở cừa vô nhà,đứng ngoài đây lạnh quá nè”.
………………..
Cô : “cô nấu nước rồi,em đi tắm đi”.
Carmen : “dạ,để em đi tắm,đưa đồ cho em”.
Cô : “để cô tắm dùm cho”.
Carmen : “hả? Thôi đừng có giỡn”.
Cô : “cô nói thiệt mà,cô biết mỗi lần nhiễm mưa lạnh khớp xương em đau nhức dữ lắm không cầm được cái gì hết”.
Carmen : “thôi hổng sao đâu,để em tự tắm”.
Cô : “trời ơi,cô với em là con gái như nhau mà ngại cái gì”.
Carmen : “thôi kỳ lắm,để em tự tắm”.
Cô : “được rồi,tắm cảm thấy kô ổn là phải kêu cô nha”.
Carmen : “dạ,biết rồi hông có gì đâu mà”.
Trong lúc Carmen tắm thì cô Ceci nấu cháo cho Carmen ăn.Vẫn là món mà Carmen thích ăn trong những lúc trời mưa,trời lạnh : cháo trắng với hột vịt muối.
Carmen tắm ra đã nghe mùi cháo thơm phức.
Carmen : “cô đi tắm đi,có cần em tắm dùm cho hông”.
Cô : “thôi,ai cần,tính lợi dụng hả”.
Carmen :”trời,em là con gái như cô mà lợi dụng gì,chứ nãy cô cũng đòi tắm cho em rồi sao”.
Cô : “ừh thì,thì kô lợi dụng được chưa,cô đâu có bị sao đâu mà nhờ em tắm dùm”.
Carmen : “giỡn thôi,cô đi tắm đi”.
Cô : “ừh,đi tắm đây”.
Carmen : “đóng cửa kỹ kỹ đó,mất công người ta thấy body “thiếu trước hụt sau” của cô” – haha!
Cô : “gì chứ,cô thấy cô cũng được chứ bộ”.
Carmen : “ừa ừa,đẹp đẹp đi tắm lẹ đi,đói bụng quá”.

5 1 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận