Chuyện đồng nghiệp (Chuyện thật của bản thân) – Update Phần 49

Phần 21: Ngày chia tay.

– Chúc anh già của em sáng nay thi thật tốt nhé.

Tôi chỉ kịp mở điện thoại lên đọc vội tin nhắn của Vy rồi phi vào nhà tắm làm thủ tục vệ sinh cá nhân trước khi đến trường. Hôm nay chúng tôi bước vào kỳ thi tốt nghiệp cuối cùng của lớp Trung cấp lý luận chính trị. Tôi đã chuẩn bị rất nhiều tài liệu kiến thức mang theo và một nền tảng thể lực sung mãn cho đôi tay để có thể chép được gần chục mặt của tờ giấy thi.

Quy định thi tốt nghiệp Trung cấp lý luận chính trị cho phép chúng tôi được sử dụng thoải mái giáo trình và tài liệu, tuy nhiên theo kinh nghiệm thì thông thường trong giáo trình không có gì để chép được, chủ yếu kiến thức là từ các nguồn tài liệu mà chúng tôi sưu tập được.

Tôi bước vào phòng thi, một không khí nghiêm túc bao trùm, sau khi nhận đề thi, tất cả không ai nói chuyện với ai, cặm cụi chép bài, cả giảng đường rộng lớn im phăng phắc, đâu đó chỉ còn nghe thấy tiếng sột soạt của cây bút viết trên tờ giấy thi xen lẫn tiếng giày lạch cạch của bà giám thị lượn lên lượn xuống.

Giám thị coi thi kể cũng nhàn, vì học viên được sử dụng tài liệu thoải mái (trừ điện thoại di động) nên coi thi cũng không cần quá khắt khe.

Thời gian chầm chập trôi, đôi tay tôi lúc này đã mỏi nhừ, thỉnh thoảng cứng đơ lại. Nhưng chỉ kịp nghỉ một lát rồi lại lao vào viết tiếp. Tôi nhận thấy rằng khi tôi viết đến khoảng tờ giấy thứ năm thì tôi không còn nhận ra được mặt chữ của mình nữa, nó xấu tệ, và tôi tin cũng chẳng có ông bà giám khảo chấm thi nào đọc được.

Bốn tiếng làm bài buổi sáng, ba tiếng buổi chiều nhanh chóng trôi qua. Kỳ thi kết thúc.

Theo lịch chúng tôi được nghỉ tự do hai ngày cuối tuần, sáng thứ hai tuần sau sẽ tổ chức lễ bế giảng, theo lịch thì sáng thứ ba tôi phải trở lại Công ty làm việc.

Tôi lang thang trong sân trường ngắm nhìn những cây bàng rụng lá xác xơ, vậy là gần ba tháng học tập đã trôi qua. Nhanh thật, tôi phải thầm cảm ơn khoá học này, cảm ơn mùa thu Hà Nội, nhờ có nó mà tôi tìm kiếm được tình yêu của riêng mình.

Tôi hơi đa cảm, nhưng hình như trong tôi có một sự tiếc nuối, hụt hẫng thật sự. Vậy là tôi sắp phải rời xa Hà Nội.

Bước ra cổng trường, tôi giật mình vì trông thấy một bóng hình quen thuộc.

– Vy, em đến đón anh đấy à.

– Anh làm bài tốt không anh ? Liệu có đỗ không đấy – Vy nhíu mày hỏi tôi một cách đáng yêu.

– Lịch sử của Trường, chưa có ai trượt Trung cấp lý luận em à – Tôi tự tin trả lời.

Vy cười tít mắt.

– Mình đi ăn mừng anh đỗ tốt nghiệp em nhỉ – Tôi nói.

– Để xem em có thích đi không đã… – Vy nói với một điệu bộ trêu tức tôi.

Cơn gió mùa đông bắc thổi ngang qua làm rối tung mái tóc của em. Tôi đưa bàn tay lên chỉnh lại tóc cho em, đội mũ bảo hiểm cho em, sau đó em leo nhanh lên xe và ôm chặt lấy tôi, hơi ấm từ cơ thể em truyền sang tôi khiến tôi cảm thấy ấm áp lạ thường. Mùa đông, mùa của tình yêu…thật đáng tiếc cho những thanh niên không kịp có gấu mỗi khi mùa đông tới.

Tôi và Vy những ngày này cảm giác như thế giới sắp cận kề ngày tận thế, chúng tôi cần phải tranh thủ từng phút, từng giây bên nhau. Tôi đưa em lang thang khắp phố phường Hà Nội, đôi khi lãng mạn nắm tay nhau đi dạo phố dưới trời Hồ Tây lộng gió, tôi đưa em vào chùa Trấn Quốc, thư thả ngắm những cành liễu rủ ven hồ khiến tâm hồn hai đứa chợt buồn man mác nghĩ về ngày chia xa. Mùa đông, thật hiếm để tìm ra được một cặp đôi nắm tay nhau tản bộ ngắm cảnh Hồ Tây như chúng tôi.

Tôi mua tặng em một bó hoa hồng ở chợ hoa Quảng Bá, em nhận bó hoa của tôi trên tay, đôi mắt ánh lên sự thích thú. Chúng tôi đứng giữa hàng ngàn bông hoa ngào ngạt hương thơm. Tôi chợt nhận ra nhiều năm nay, tôi thờ ơ với mọi thứ xung quanh quá, bao nhiêu năm tuổi trẻ lăn lộn nơi công trường nắng gió, quản lý sản xuất căng thẳng từng giờ, từng phút, mắng người này, kỷ luật người kia, cuộc sống vội vã khiến tôi cứ cuốn theo, hiếm khi tôi có thời gian để ý đến sở thích của bản thân, hay ngồi ngắm những loài hoa. Hoa vẫn nở, vẫn khoe sắc, âm thầm toả hương thơm bất chấp sự thờ ơ của dòng người tấp nập ngoài kia.

Tôi ngắm nhìn người thiếu nữ đi bên tôi, chợt tôi thấy có lỗi với Vy, nàng đã dâng hiến tấm thân trinh bạch của nàng cho tôi, vậy mà tôi vẫn dành chút tình cảm cho mối tình cũ, liệu có phải tôi đang lừa dối nàng, tôi có xứng đáng với tình yêu trong sáng của Vy không ?.

Đối với Vy, em dành cho tôi một thứ tình yêu vừa trong sáng, vừa nồng cháy và hơi chút mù quáng của tuổi trẻ, nếu tình cảm của em bị tôi làm tổn thương thì hẳn em sẽ đau đớn chẳng khác gì bị những chiếc cái gai hoa hồng nhọn hoắt kia đâm vào trái tim.

Không, dứt khoát tôi không thể để điều đó xảy ra.

– Anh, mưa rồi, may quá em mang theo ô, anh vào đây kẻo dính mưa ốm bây giờ – Vy bung chiếc ô lên và kéo tôi vào.

Tôi cùng em che chung một chiếc ô, rảo bước trên phố dưới trời mưa phùn của mùa đông Hà Nội. Lúc đó, Vy sánh bước bên tôi như một hoa khôi đi bên cạnh một gã trai lạ, tôi chợt cảm thấy tự hào, lòng vui sướng hân hoan. Thi thoảng tôi khen em khiến em nở nụ cười bẽn lẽn trông xinh đẹp đến mê hồn.

– Anh….hay anh…- Vy ngập ngừng nói.

– Sao hả em?

– Hay anh….về hẳn Hà Nội với em – Vy nhìn tôi bằng ánh mắt trong veo.

Vy hỏi tôi câu hỏi ấy, lòng tôi cảm thấy thẫn thờ, chơi vơi, lạnh giá. Tôi chẳng biết trả lời em như thế nào. Tôi ngước xuống nhìn em, rồi nắm đôi bàn tay bé nhỏ của em xiết chặt lấy.

– Anh rất muốn được ở gần em, nhưng công việc của anh hiện không cho phép, nhưng nếu chúng ta cưới nhau, nhất định anh sẽ về Hà Nội.

– Hay em ra trường rồi vào trong ý làm cùng với anh – Vy nói.

– Dở hơi, anh không nỡ lòng nào bắt tiểu thư của anh phải vào đó với anh đâu, mà làm hoá chất độc hại lắm, em không phù hợp – Tôi đáp.

– Này…em không thích anh gọi em là tiểu thư đâu nhé – Vy nghéo tôi một cái.

Tôi vòng tay ôm eo Vy, kéo Vy sát lại gần tôi và đặt lên môi em một nụ hôn. Chúng tôi đứng ôm nhau dưới cơn mưa phùn, bất chấp dòng người qua lại. Mấy phút sau, nàng đẩy tôi ra và khẽ nói:

– Người ta nhìn thấy không hay.

Tôi cười và buông nàng ra.

Tôi và Vy càng ngày nói chuyện càng hợp nhau, hay bởi vì tình yêu khiến chúng tôi không còn khoảng cách nhỉ? Từ chuyện gia đình, chuyện hàng xóm, chuyện chính trị thế giới, chuyện Trung Quốc gây hấn với Việt Nam trên biển Đông cũng được chúng tôi lôi ra mổ xẻ. Có lần tôi hỏi:

– Ngoài mấy thằng choai choai ở trường ra, có thằng nào tán em nữa không?

Vy trả lời ở Bắc Ninh cũng có nhiều anh quan tâm này kia, một số thì là hàng xóm, cũng toàn bọn công tử con nhà có tiền ở trong khu nhà em, một số thì là con cái của bạn bè bố mẹ Vy giới thiệu, nhưng Vy chưa muốn yêu, hầu như chỉ giữ thái độ ở mức bạn bè, cho đến khi tôi xuất hiện. Kể ra thì tôi cũng may mắn, tôi xuất hiện và để lại ấn tượng với Vy thật tình cờ, thậm chí tình cờ đến mức ban đầu tôi còn chẳng chủ động tán Vy hoặc coi Vy là người tôi cần tập trung tán tỉnh. Thế đấy anh em ạ, người ta bảo theo tình tình chạy, chạy tình thì tình theo, cũng là có lý do của nó.

Đôi khi tán gái phải mưa dầm thấm lâu, biết lúc cương lúc nhu, khi thì nhiệt tình hỏi han, khi thì lại đột ngột biến mất, như thế mới gây được thiện cảm.

Kể từ khi yêu tôi, Vy không đăng facebook có hình của tôi, em nói rằng em không muốn khoe người yêu vì chưa muốn bố mẹ và gia đình em biết, nhưng thỉnh thoảng em đăng những tấm hình ly café đôi, hình ảnh đôi tay tôi và em nắm lấy nhau…vv như thầm khẳng định rằng em đã có người yêu, nhưng người yêu của em là ai thì không ai biết. Thế là dần dần các mối quan hệ trước đây bị nàng cancel dần.

Tâm sự với nhau chán thì tôi và nàng lại tiếp tục đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu xác thịt. Với Vy, tôi luôn bắt đầu bằng những lời thì thầm yêu đương đầy kích thích, tiếp đó tôi sử dụng những ngón tay điêu luyện lướt nhẹ trên cơ thể nõn nà của nàng. Phải công nhận rằng Vy rất biết cách chăm sóc cơ thể mình, trên người em lúc nào cũng phảng phất một mùi thơm dịu dàng, đặc biệt là vị trí "cô bé" của nàng, nó thơm và đẹp đến từng cen ti mét. Từ ngày yêu Vy, tôi đâm lại có sở thích được liếm lồn nàng, dĩ nhiên là nàng cũng rất thích thú mỗi khi được tôi làm việc đó.

Và rồi con cặc của tôi cũng có lần đầu tiên được chiếc miệng xinh xắn của nàng ngậm, mút và liếm láp một cách phê khủng khiếp. Tất nhiên là phải sau nhiều lần đào tạo thì nàng mới nắm được nguyên lý của việc BJ, nàng tiếp thu khá nhanh và khá nghe lời của "thầy giáo" chỉ bảo. Hehe.

Sau mỗi khoảng thời gian dạo đầu mê hoặc, tiếp theo đó là những tiếng rên rỉ nhuốm màu nhục dục và khoái cảm của nàng khi tôi nhấp nhô tấm lưng trần trên cơ thể của nàng. Những cú dập nhẹ nhàng rồi đột ngột tăng tốc mạnh mẽ, những cú thúc dương vật ngập lút cán trong lồn nàng, những cú dập càng ngày càng tăng dần độ mạnh bạo khi càng đến ngày tôi sắp rời xa nàng. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi còn lại ở Hà Nội, tôi và nàng chưa có tư thế nào mà chúng tôi chưa từng trải qua với nhau. Nàng vật vã, quằn quại trên giường, đôi khi nàng nói với tôi chẳng còn nhớ nàng đã lên đỉnh bao nhiêu lần, chỉ biết mỗi khi lồn nàng co bóp mạnh dương vật tôi, tôi lại không kìm chế được mà xuất những dòng tinh trùng xối xả vào bên trong nàng (dĩ nhiên có sử dụng bao).

Trời mùa đông, bên ngoài lạnh cóng, hai cơ thể trần truồng cuốn lấy nhau, mồ hôi trên lưng tôi ướt như tắm, còn nơi cô bé của nàng thì lúc nào cũng ẩm ướt, đôi khi nhoe nhoé đầy dâm thuỷ. Hạnh phúc trong đời, tôi nghĩ rằng chẳng còn gì sung sướng hơn.

Kết thúc cuộc vui, nàng ngủ trong vòng tay tôi một cách ngoan ngoãn như một chú mèo con. Tôi nằm ngắm nhìn nàng, thầm nghĩ mình may mắn được sở hữu cả trái tim và thể xác của nàng, quả thực là một đặc ân mà thượng đế đã ban cho tôi. Tôi tự hào và thầm nghĩ đến những gã trai đang tán tỉnh nàng, hẳn chúng nó sẽ buồn và thất vọng khi nhìn thấy nàng đang nằm trong vòng tay tôi và dần trở nên “hư hỏng” mỗi khi lên giường cùng với tôi.

Sau mỗi đêm giao hoan, nàng makeup nhẹ nhàng và mặc đồ trở lại, trông lại cực kỳ đáng yêu và nhí nhảnh đúng chất sinh viên con nhà giàu. Nhìn nàng lúc này, khó có thể tưởng tượng được rằng đêm qua tôi và nàng đã có những cuộc giao hoan xác thịt đầy nhục dục.

Với Vy, tôi đã nghĩ rằng, chỉ hơn một năm nữa khi nàng ra trường, nàng sẽ là bến đỗ cuối cùng của cuộc đời tôi.

……………

Tôi tốt nghiệp loại Giỏi anh em ạ, trong khi 4 anh em học cùng đều nhận bằng Khá. Một sự bất ngờ không hề nhẹ đối với tôi, mặc dù bằng Giỏi hay Khá hay Trung bình nó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến lộ trình phát triển của chúng tôi cả.

Nhận bằng và bế giảng buổi sáng, buổi trưa chúng tôi tham gia chương trình liên hoan tổng kết lớp. Chương trình được Ban lãnh đạo lớp tổ chức khá hoành tráng, dĩ nhiên rồi vì lớp trưởng là Chánh văn phòng Kho bạc, mấy công tác liên hoan giao lưu này, có lẽ anh lớp trưởng nắm trong lòng bàn tay suốt mấy chục năm công tác. Ăn uống say sưa, hát hò nhảy nhót chán chê, năm anh em chúng tôi bò về phòng nghỉ với một cơ thể toàn mùi men rượu.

Chuông điện thoại reo đến lần thứ năm hay thứ sau gì đấy thì tôi mới mở được mắt và lồm cồm bò dậy.

Đã 7 giờ tối, chết thật, mình ngủ say quá. Đêm nay là đêm cuối tôi ở lại Hà Nội, sáng mai phải lên đường về Công ty rồi. Tôi có hẹn gặp mặt Vy.

Tôi nhấc điện thoại và nghe một tràng những lời trách móc của Vy, rằng em đứng lang thang đợi tôi ở cổng ký túc xá từ 6 giờ tối, gọi mãi cho tôi không được. Tôi rối rít xin lỗi em vì tôi quá say. Tôi hẹn em sẽ có mặt sớm nhất có thể.

Mãi đến hơn 8 giờ tôi mới đến điểm hẹn.

Trời Hà Nội mùa đông thật khủng khiếp với cái lạnh cắt da cắt thịt, mặc dù đã mặc đủ áo ấm nhưng tôi vẫn thấy rùng mình mỗi khi một cơn gió lạnh thổi qua. Vy ngồi sau xe, em ôm tôi rất chặt, chặt đến nỗi khiến tôi muốn nghẹt thở, có lẽ em dường như muốn níu giữ tôi lại nơi này lâu hơn nữa với em.

– Không có anh ở bên thường xuyên, liệu có thằng khác tán em, em có thay đổi không đấy – Tôi lắc nhẹ cái thìa café và hỏi em.

– Em chỉ yêu mình anh thôi, nhưng em không muốn mình yêu xa đâu, ước gì anh có thể về Hà Nội công tác nhỉ – Vy nói.

– Một tháng anh sẽ về Hà Nội với em một lần, hoặc hai lần, em nhé – Tôi nói.

– Lâu anh nhỉ. Em chẳng biết nữa, em không muốn rời xa anh đâu.

Tôi nắm lấy tay em, đặt một nụ hôn lên đôi bàn tay ngọc ngà của em và nói :

– Anh sẽ về Hà Nội, anh không biết là bao giờ nhưng anh sẽ về, em chờ anh nhé.

Vy cười hạnh phúc và đáp :

– Chúng mình đi dạo được không anh ?

Tôi khẽ thì thầm :

– Đi dạo lạnh lắm, hay là đi Nhà nghỉ nhé.

Vy nhíu mày lườm tôi và nói :

– Chỉ thế là tài.

– Nhưng hôm nay không được, em mới đến tháng, với lại hôm nay, em chỉ muốn được ở bên anh, đi chơi và nói chuyện cùng anh thôi.

Hơi men vẫn còn trong người khiến tôi khao khát tình dục đến kỳ lạ, nhưng nàng nói như vậy khiến tôi đôi chút thất vọng ra mặt. Nàng nhận thấy điều đó liền an ủi tôi :

– Thôi mà, hôm qua em vừa chiều anh mấy lần còn gì nữa, thèm thuồng vừa thôi chứ.

– Ừ, thế đi chơi, mà đi đâu ? – Tôi hỏi

– Lên bờ hồ anh nhé.

– Em điên rồi, lạnh như thế này lên bờ hồ – Tôi gắt.

Vy nắm lấy tay tôi, kéo tôi đứng lên và nói:

– Đi mà anh, em thích đi dạo vào mùa đông cơ.

– Hâm, thôi được, anh đưa em đi, đêm nay sẽ là đêm bình yên của hai đứa chúng mình – Tôi trả lời.

Vy gật đầu, mắt sáng lên đầy phấn khởi.

Đi dạo bên tôi, Vy như con chim nhỏ, lúc chạy lên phía trước tôi, khi thì đứng cạnh tôi nhìn ngắm tôi và cười tủm tỉm. Tôi cũng kể những câu chuyện vui khiến nụ cười không bao giờ tắt trên môi em. Dù gì đối với tôi, em vẫn chỉ là một cô bé mới lớn, em vẫn là sinh viên, vẫn chưa trải qua sự khắc nghiệt của áp lực công việc, kiếm tiền, tranh đấu mà người lớn chúng tôi đang phải vật lộn mỗi ngày. Vì vậy tâm hồn em vẫn còn rất trong sáng, đầy tinh nghịch và mộng mơ.

– Vy, em có lạnh không? – tôi hỏi.

Vy cười và lắc đầu, mặc dù má em đỏ ửng lên.

Nhìn nụ cười của em, tôi bỗng thấy lòng mình thanh thản, tôi biến câu chuyện ngày mai chia xa của chúng tôi trở thành một kỷ niệm đẹp mà hai đứa cùng phải trải qua, những lời hứa hẹn của tôi khiến em cười rất sảng khoái. Hẳn em cũng rất mong đến ngày tốt nghiệp để tôi chính thức về nhà em hỏi cưới em làm vợ.

Bờ Hồ lúc nào cũng nhộn nhịp với những hàng quán bày bán đủ thứ từ đồ ăn, đồ chơi đến những người nhóm bạn tụ tập chơi đàn và hát lên những giai điệu du dương. Hà Nội mùa đông ấm áp đến kỳ lạ, tôi và em nắm tay nhau hoà vào cùng dòng người ồn ào trên phố, trong lòng ngập tràn niềm vui phơi phới.

Sáng hôm sau, tôi chia tay trở về Công ty, Vy đến tận nơi tiễn tôi làm tôi phát ngại với mấy ông anh cùng đơn vị. Mặc dù tôi không nói gì, nhưng chắc các ông anh cũng hiểu Vy là ai. Tôi chợt thấy lo lo, vì biết đâu đến khi về Công ty, mấy ông lại đồn ầm lên là tôi có bạn gái ở Hà Nội, xem ra lúc ấy tôi sẽ rất khó xử với KCS.

Chiếc xe từ từ lăn bánh, hình ảnh Vy đứng bên cạnh chiếc Airblade quen thuộc dần lùi lại phía sau, cứ nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hẳn khiến tâm trạng tôi trào lên một nỗi buồn man mác. Vy gọi điện cho tôi, em oà khóc lớn và dặn dò tôi phải giữ sức khoẻ, nhắn tin cho em đều đặn, một tháng phải về với em ít nhất một lần…Tôi thương em, thương cô gái nhỏ bé của tôi, ước gì lúc này tôi có thể nhảy ngay xuống xe, chạy đến bên em. Một tâm trạng khá là tồi tệ của ngày chia xa.

Tâm trạng ấy, về sau khiến tôi đi đến một quyết định là bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời.

4.2 15 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
18 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Glh
Glh
2 tháng trước

Bác người Phủ Lý à =)) đọc thấy bối cảnh quen vãi

Trụ
Trụ
1 tháng trước
Trả lời  Glh

Lại còn nhà máy, đi nghiên cứu phân…..

Vũ hoàng
Vũ hoàng
5 tháng trước

Cuối cùng bạn cưới ai làm vợ

Quang T
Quang T
5 tháng trước

Truyện hay!

Người ẩn danh
5 tháng trước

Mong tác giả sớm ra tiếp, thực sự muốn Vy cho bác một cơ hội, dù ng sai là bác

Tùng
6 tháng trước

Ông này chắc bị vợ thủ tiêu rồi 😂 đang hay lại đứt dây đàn