VÔ CỰC GIẢ – Update Chương 78

Chương 3: Cai Nghiện (1) – Sáng tác cùng Feelex

Trên hành lang bệnh viện, cha của Quân, ông Minh mệt mỏi dựa vào tường. Lúc này, ông đang chờ bác sĩ kiểm tra tình trạng của thằng con trời đánh.

Bên cạnh ông Minh là chàng trợ lý điển trai với mái tóc che mắt bí ẩn. Anh ta tên Thành, đã đi theo ông Minh từ những ngày còn rất trẻ.

“Tình hình cậu chủ không khả quan lắm! Tôi nghĩ chúng ta phải đưa cậu chủ đi cai nghiện…”

Thành nói, ánh mắt khẽ lướt qua gương mặt không chút cảm xúc của ông Minh. Đi theo ông Minh một thời gian không ngắn, Thành nhận ra người đàn ông này thật sự vĩ đại, ít nhất là đối với hắn. Một người từ chối nhận quyền lợi từ gia tộc họ Nguyễn hùng mạnh, tự mình bươn chải, vượt qua biết bao thử thách, cuối cùng gầy dựng một cơ ngơi không thể xem thường, thật là một thành tựu đáng nể của đời người.

Mỗi lần nhìn ông Minh, Thành cảm giác như mình đang đứng trước một ngọn núi khổng lồ vững chãi không thể lay chuyển, lại như một đại dương mênh mông sâu thăm thẳm không thể đo lường. Thật là một người mạnh mẽ, tưởng chừng chẳng gì có thể ảnh hưởng đến tâm cảnh của người đàn ông ấy, chẳng chuyện gì mà người đàn ông ấy không thể vượt qua.

Nhưng Thành không biết rằng làm cha lại là một việc không hề đơn giản. Và người đàn ông hắn luôn hâm mộ lại đang bế tắc trong việc làm cha. Đứa con trai của ông Minh, Quân thật sự là một kẻ không ra gì. Ăn rồi báo, gây ra không ít chuyện, có thể gọi là ‘hổ phụ sinh báo tử’.

Thành cũng từng phải đứng ra giải quyết không ít chuyện xấu do cậu chủ gây ra. Vì là con trai của ông chủ nên hắn mới nể mặt vài phần, chứ Quân mà là một thằng công tử ất ơ nào đó thì Thành khinh ra mặt rồi.

“Cai nghiện? Cho nó đi mấy cái trại cai nghiện đó cũng vô ích thôi!” Ông Minh thừa hiểu tính thằng con trời đánh của mình. Đến cả ông còn chẳng dạy dỗ được nó mà.

Thành ngẫm nghĩ gì đó rồi nói: “Tôi có ý kiến này. Như tôi đã kể, lúc nhỏ, tôi được một ông lão ở quê cứu sống và nhận nuôi. Ông lão ấy là thầy thuốc, từng cứu rất nhiều người, cũng từng giúp nhiều người cai nghiện thành công. Ông ta rất nghiêm khắc, lại biết cách thu phục lòng người! Nếu giao cậu chủ cho ông lão này, tôi nghĩ có thể cứu được cậu chủ.”

Minh nhìn sang Thành, ánh mắt có hơi lắng đọng, cuối cùng ông gật đầu.

“Làm vậy đi!”

***

Trên chiếc xe đang băng băng trên đường, Thành thư thái nắm vô lăng, ánh mắt thi thoảng khẽ liếc về hàng ghế sau. Quân đang ngồi lẳng lặng nhìn ngắm cảnh vật bên đường, hình ảnh này thật kì lạ làm sao. Thành hiếm khi thấy được cậu chủ mình trầm tĩnh như vậy. Thường thì cậu ta sẽ la ó một cách đầy chán nản rồi châm biếm Thành theo đủ kiểu.

“Haizz… nghiện ngập thật nguy hiểm… cậu chủ chắc bị trầm cảm rồi!” Thành nghĩ.

Quân nào biết Thành đang nghĩ sai về mình. Lúc này, trong lòng Quân thật sự rối bời. Tỉnh dậy sau 1000 năm, mọi thứ đã thay đổi quá nhiều đối với hắn, từ cảnh vật đến con người, từ đời sống đến chính trị và chính thân phận của hắn cũng không còn giống xưa nữa.

Khi tham gia vào dự án nghiên cứu dạng năng lượng mà con người ở thời đại này gọi là Infinergy, Quân đã từng mơ đến những viễn cảnh xa vời về một tương lai huy hoàng của nhân loại. Ngay lúc này đây, con người đã thực hiện được bước tiến vĩ đại mà Quân đã vạch ra, dù từng trải qua những thảm kịch, nhưng đến cuối cùng, mọi thứ vẫn đang thể hiện một điều rằng con người thật sự đã khai phá được tiềm năng vô hạn. Nhưng… tại sao hắn lại cảm thấy lạc lõng, lại cảm thấy lo lắng đến vậy?

“Rốt cuộc… thứ đứng sau nguồn năng lượng này là gì?” Vẫn còn một câu hỏi mà Quân chưa giải thích được. Đó cũng là nguyên nhân hắn cảm thấy lo lắng. Hắn không biết rằng hướng đi này của nhân loại có chính xác không. Liệu thảm kịch năm 2023 chỉ là mở màn cho một thảm kịch còn kinh khủng hơn nữa?

Còn một chuyện nữa khiến Quân để tâm. Liệu những nhà khoa học cùng tham gia dự án đó với hắn có ai sống sót như hắn không? Và hơn thế nữa, kẻ đã gây ra tất cả mọi chuyện, người bạn thân nhất của hắn, Quang, đã bị gì vào ngày hôm đó!

Dù có nghĩ nát óc, Quân cũng không biết được, nhất là khi cái cơ thể nghiện ngập này khiến hắn không còn minh mẫn nữa. Thật sự nhập vào cơ thể này chẳng khác gì ‘rước tạ vào thân’. Quân chẳng thể tập trung được dù hắn đã cố gắng rất nhiều, trong đầu cứ nghĩ về ma túy, nghĩ về những cuộc vui chơi quên thân. Rồi nhiều lúc hắn lại thấy nóng lạnh bất thường, thấy nứng vô độ.

“Quân ơi là Quân, mày báo tao quá!”

Quân thầm chửi. Trước mắt, Quân phải giải quyết cho xong chuyện nghiện ngập này đã, sau đó mới tính đến chuyện sau này sẽ làm gì.

***

Chiếc xe mà Quân đang đi là xe ViThunder, một sản phẩm của hãng xe Vi – hãng xe Việt Nam có tiếng trên toàn thế giới. Chiếc ViThunder này có tốc độ thuộc hàng top thế giới, khi chạy trên đường sẽ tạo cảm giác như một tia chớp vừa lướt ngang. Hiện tại chiếc ViThunder này có giá lên đến 10 tỷ đồng, cực kì mắc.

Lại nói đến tiền tệ một chút, hệ thống tỷ giá trên thế giới đã có sự thay đổi. Việt Nam sau thảm kịch đã trở thành một quốc gia hùng mạnh. Vì vậy, đồng tiền cũng có giá trị hơn. Lúc này đây, 1000 VND bằng 1 USD. Trên khu vực Đông Nam Á cũng không ít quốc gia sử dụng tiền Việt Nam.

Với tốc độ của ViThunder, Thành nhanh chóng đưa Quân từ Đồng Nai đến An Giang chỉ trong vòng 2 tiếng.

Hiện ra trước mắt Quân lúc này là một vùng núi huyền bí với những đám mây mờ che phủ trên đỉnh. Không hiểu sao, những ngọn núi nơi đây lại khiến lòng Quân sục sôi, cơ thể bất giác run lên khi sống lưng đang bị tra tấn bởi những cơn buốt lạnh.

“Ặc… lên cơn nghiện rồi!”

Quân nhận ra không phải cảm giác tâm linh gì hết, chẳng qua hắn lên cơn thôi.

Với sự trợ giúp của Thành cùng lọ thuốc giảm nghiện, Quân dần bình tĩnh trở lại. Cuối cùng, Thành lái xe đến một chân núi nọ. Sau khi gửi xe, Thành dắt Quân đi leo núi.

“Đây là vùng bảy núi, Thất Sơn An Giang!” Quân nhận ra vị trí mình đang đứng.

Nghe vậy, Thành cũng có chút bất ngờ trước hiểu biết của cậu chủ vô tri, vội đáp: “Đúng rồi cậu chủ! Chúng ta đang ở núi Cô Tô.”

“Núi Cô Tô, Phượng Hoàng Sơn! Thật đẹp.”

Câu nói này của Quân khiến Thành bất ngờ hơn nữa. Cái tên Phượng Hoàng Sơn rất ít người biết, chủ yếu chỉ được nhắc đến trong tài liệu cổ từ hơn ngàn năm trước, Thành cũng nhờ ông lão kia nói cho mới biết được. Sao Quân lại có thể biết chứ?

Sau sự kiện thảm kịch 2023, hơn 1000 năm trôi qua, có rất nhiều thứ chìm vào quên lãng Trong đó bao gồm thông tin về những cái tên gọi cùng truyền thuyết về vùng Thất Sơn.

Tuy nhiên, Quân là kẻ đã sống ở 1000 năm trước, những thông tin này hắn từng nghe qua. Chỉ là buộc miệng nói ra nhưng lại khiến Thành phải suy nghĩ.

“Lẽ nào nghiện quá nên nói bậy thôi?”

***

Không biết qua bao lâu, Quân và Thành dừng chân tại một ngôi nhà trên sườn núi. Ngôi nhà này trông có vẻ khá đơn sơ nhưng lại mang đến một cảm giác huyền bí, cứ như bên trong đang ẩn chứa một nguồn năng lượng mạnh mẽ nào đó.

“Thầy Cường ơi!” Thành cất tiếng gọi.

Trong căn nhà có chút động tĩnh, dường như có ai đó sắp bước ra. Quân tò mò không biết ông thầy mà Thành giới thiệu, người sẽ giúp hắn cai nghiện trông như thế nào.

Hai mắt Quân hơi nheo lại khi bước ra là một ông lão. Nhưng mà…

“Cái đệt… to vãi tướng!”

Quân thật sự không hiểu sao lại có một tồn tại trông vô lý đến như vậy. Rõ ràng là một ông lão với gương mặt già nua, tóc thì bạc phơ, da thì nhăn nheo nhưng cái body của ổng lại vạm vỡ đến mức khó tin. Hắn bắt đầu thấy hơi lo về quá trình cai nghiện của mình rồi. Có khi nào mỗi lần lên cơn nghiện, ông lão này lại vung một đấm vô mặt để hắn tỉnh không?

“Tao tưởng ai, hóa ra là thằng cu Thành! Dạo này thế nào? Cưới vợ chưa? Sao rảnh rỗi mà về thăm thầy thế?”

Thầy Cường tỏ ra khá thân thiện.

“Dạ! Con vẫn chưa có vợ thầy ơi! Nếu có thì con sẽ mời thầy đầu tiên!”

“Ờ, mày lo cưới vợ đi! Tao chẳng biết sống được bao nhiêu năm nữa đâu! Còn thằng cu mặt đần thối này là sao đây?” Cường chỉ vào Quân và hỏi.

“Mặt đần thối?” Quân nghe xong có chút chột dạ.

“Dạ thật ra con có chuyện muốn nhờ thầy…” Thành bắt đầu kể đầu đuôi ngọn ngành.

***

“À… vậy là muốn nhờ tao giúp nó cai nghiện?” Cường gật gù.

“Vâng ạ! Con biết thầy rất có kinh nghiệm trong chuyện này.” Thành cầu khẩn.

“Hừm… nhưng mà không được rồi! Trong thời gian tới, nhà tao có khách, không thể chứa thêm thằng cu bị nghiện này được.”

“Tương lai cậu chủ rất quan trọng đối với ông chủ của con, vậy nên ông ấy có gửi chút quà cho thầy, mong thầy suy xét lại.”

Thành móc ra trong chiếc túi của mình một cái phong bì và đặt vào tay Cường. Hai mắt thầy Cường hơi sáng lên nhưng vẫn cố ho một tiếng để giữ thể diện.

“Thôi quà thì tao nhận nhưng chuyện cai nghiện thì…”

“À con quên, còn một phong bì nữa.”

“Dọn đồ vô đi cu!” Cường giật lấy phong bì rồi kêu Quân.

***

Căn nhà không quá khang trang, chỉ có vỏn vẹn 4 gian phòng. Trong đó có 1 gian phòng khách, 2 gian phòng ngủ và 1 gian phòng ăn. Phía sau nhà có cái vườn nho nhỏ.

“Thơm quá!” Quân ngửi được mùi hương thoang thoảng trong nhà. Hắn không rõ đó là mùi gì, nhưng càng hít hắn càng thấy mình thư thái.

Quân cất đồ vào một góc ở phòng khách. Lúc này, thầy Cường bước vào sau khi tiễn Thành ra về.

Cường nhếch môi hỏi: “Sao? Kể tao nghe mày chơi thuốc bao lâu rồi!”

Quân cũng thành thật kể ra quá trình chơi thuốc của chủ cũ cơ thể này. Vào một hôm đi dự tiệc năm 15 tuổi, Quân bị đám bạn xấu rủ rê nhai thử viên thuốc màu trắng trắng. Dù biết đó là thứ cấm, nhưng đám bạn cứ khích ‘mày sợ à?’, Quân sĩ diện vội cắn viên thuốc. Cảm giác lâng lâng, thoải mái nhanh chóng ập đến. Từ đó, cuộc đời hư ảo bắt đầu.

“Haha, đúng là ngựa non háu đá!”

Bị thầy Cường mỉa mai, Quân lại ra vẻ đồng tình, bởi hắn cũng chửi chủ cũ cơ thể mình như thế.

“Đưa tay tao bắt mạch xem!”

Những ngón tay to lớn gân guốc của Cường đặt vào mạch ở cổ tay Quân.

“Cơ thể suy nhược, thần khí bất ổn, huyết mạch không thông, thận hư, gan nhiễm mỡ… xem ra tình trạng khá tệ… không chỉ bị nghiện mà cơ thể còn suy thoái trầm trọng, ảnh hưởng đến khả năng tu luyện, nếu không điều trị kịp thời, mãi mãi kẹt ở cảnh giới 2 sao.”

Như đã nói, thời đại này, nhà nhà xài infinergy, người người xài infinergy. Không chỉ đưa năng lượng ấy vào các thiết bị, vật dụng, con người còn có thể đưa infinergy vào cơ thể để biến thành năng lượng có ích cho mình, giúp họ thực hiện được những chuyện không tưởng so với 1000 năm trước. Ví dụ con người có thể dễ dàng nhấc một vật thể nặng hơn mình gấp nhiều lần, hay bay nhảy trong không trung bất chấp lực hấp dẫn, hay tạo ra lửa nước gió đất. Nói chung, đối với một người sống ở 1000 năm trước như Quân, có thể gọi những người ở thời đại này là siêu nhân.

Tuy nhiên, không phải cứ đưa infinergy vào người là sử dụng được. Con người phải học cách dồn infinergy lại để tạo ra một tinh thể. Tinh thể sẽ là nơi chứa infinergy và vận hành khắp cơ thể. Tạo được 1 tinh thể đầu tiên chính là cột mốc đánh dấu người đó bước chân vào con đường tu luyện và được công nhận là một vô cực giả. Bước tiếp theo, vô cực giả cần phải tạo thêm nhiều tinh thể để mạnh hơn. Mỗi tinh thể mới được tạo ra sẽ ứng với một cảnh giới mới. Hiện tại, trên thế giới đã đặt tên chuẩn cho mỗi cảnh giới là 1 sao. Ví dụ đạt được 2 tinh thể sẽ là cấp độ 2 sao. Trong mỗi cảnh giới lại chia ra các tiểu cảnh giới gồm: sơ cấp, trung cấp, cao cấp và siêu cấp.

Theo sách kỉ lục ghi nhận người đạt được số sao cao nhất tính đến hiện tại là 9 sao. Ở cảnh giới đó có thể đạt đến năng lực dời trời hoán đất, giết thần diệt quỷ dễ như trở bàn tay. Có người đồn đoán rằng, khi bước vào cảnh giới 10 sao, con người sẽ trở thành tối thượng thần hay là sáng thế thần gì gì đó, nhưng vẫn chưa ai kiểm chứng được.

Quay trở lại câu chuyện, Quân tu luyện từ năm 10 tuổi, tính đến thời điểm hiện tại đã 7 năm trôi qua, hắn chỉ mãi ở mức 2 sao, có thể nói là chậm phát triển. Những anh chị em họ trong gia tộc của hắn đều đạt đến từ 4 sao trở lên rồi, những người đồng trang lứa với hắn cũng đã chạm đến mức 3 sao. Chỉ có mỗi hắn vẫn không chịu thăng tiến. Cũng phải thôi, hắn không lo tu luyện, suốt ngày đàn đúm ăn chơi, lại còn xài ma túy nữa. Dù cho Quân có thiên phú siêu quần cũng sớm muộn bị mai một thôi.

Ở thời đại này, cấp sao cũng quyết định một phần địa vị của con người. Mặc dù luật pháp tồn tại, song vẫn tuân theo một quy tắc của tự nhiên: kẻ yếu phục tùng kẻ mạnh. Nếu bạn mạnh, luật pháp không còn ý nghĩa gì. Vậy nên bất kể ai tu luyện đều đặt mục tiêu phải trở nên ngày một mạnh hơn để không trở thành kẻ yếu. Nhưng Quân lại không như thế.

Cũng may Quân là thiếu gia nhà giàu, vẫn còn một chút địa vị để bám víu. Nếu hắn sinh ra trong một gia đình bình thường thì đã bị người người khinh bỉ ra mặt và chà đạp rồi.

“Tao có một thắc mắc!” Thầy Cường hơi nghiêm mặt lại.

“Gì vậy ạ?” Quân suy nghĩ không biết thầy định hỏi gì.

“Tao nghe kể mày bị bắt đến đây cai nghiện?”

“Cũng không hẳn…”

Cường nhìn sâu vào mắt Quân một lúc rồi mỉm cười, nụ cười kinh dị như quỷ.

“Vậy thì tốt! Tao không nương tay đâu!”

***

Trên đường về nhà, Thành có vẻ suy tư. Hắn nhớ lại lời của thầy trước lúc tạm biệt.

“Cậu chủ nhà mày thật kì lạ!” Thầy Cường đánh mắt vào trong ngôi nhà.

“Kì lạ? Thầy nói rõ hơn giúp con ạ!” Thành tò mò.

“Tao đã từng giúp nhiều kẻ cai nghiện. Ngoại trừ những biểu hiện bệnh lý thường thấy, bọn họ có một điểm chung đó là ánh mắt.”

“Ánh mắt?”

“Ừ! Ánh mắt của bọn nghiện đều vô hồn, nếu mày nhìn vào, cảm giác như lạc vào một khoảng không vô định. Nhưng ánh mắt của cậu chủ mày thì khác… không giống chút nào… cứ như một con người chưa hề bị nghiện vậy!”

“Chưa hề bị nghiện sao?” Thành lúc này mới nhận ra dường như cậu chủ của mình có gì đó khác biệt, nhưng hắn không rõ nữa, mọi thứ quá mơ hồ.

Hết chương 3.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
4 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Ccne
Ccne
8 tháng trước

Wed lồn

Klose
Klose
8 tháng trước
Trả lời  Ccne

K thấy ra truyện nhỉ

Hà Vi
Hà Vi
9 tháng trước

Ra phần mới đi ạ

Duy anh
Duy anh
10 tháng trước

ra tiếp đi ạ