Những Câu Chuyện 18+ Kỳ Bí – Thể Loại Cực Hay

Đôi lời với độc giả. Mình làm bộ truyện này, từ những ý tưởng và kiến thức từ lúc trước. Trước giờ khi viết mình luôn cố gắng chân thật, cũng giống như việc làm 1 bộ phim, có làm về thế giới ảo đi nữa cũng cố gắng làm người ta tin vào. Nên nếu không hợp với ai thì xin lỗi trước. Văn phong cũng không được trau chuốt, mình điểm Văn chỉ trên trung bình thôi.

Còn về phần nội dung bộ truyện, hy vọng nó không quá khó hiểu với mọi người, nhưng thật sự khi đặt cái chữ Kỳ Bí vào trong tên thì mình cũng không muốn nó quá đơn giản. Cho nên có khi nào bạn đọc thấy chưa hiểu lắm, cũng chưa chắc là vì mình viết dở đâu, có thể vì bạn chưa đọc hết đến chữ cuối cùng của bộ truyện.

Mong muốn duy nhất của mình là mọi người hãy thưởng thức, nghiền ngẫm và xâu chuỗi các mặt chữ, trước khi đặt câu hỏi. Và mình luôn đón nhận những ý kiến thắc mắc và đóng góp xây dựng của các bạn. Have a nice trip!

——————

Số 2​

Trời đã nhá nhem tối. Ông Bắc xếp tập tài liệu lại, ngả người ra hớp miếng không khí thư giãn. “Tối nay phải làm thêm cho xong đống này rồi”. Đứng dậy vươn vai uể oải, ông bước ra phòng bếp kiếm miếng café với cái bánh quy lót dạ, kiếm tí năng lượng rồi lát order cái pizza nhỏ sau.

Đi ngang qua mấy phòng cạnh thì thấy mọi người đang chuẩn bị lục tục ra về. Thèm tối nay ngồi nhà ăn miếng cơm với con vợ già rồi ôm nó tí lấy hơi lắm, dù cũng không ham hố gì nhưng mà còn hơn phải ngồi lỳ đến tận 9h tối. Thôi vậy, cố cho xong rồi mai lại về đúng giờ.

Bước vô bếp thì đập vô mắt ông là cái mông tròn lẳn của con Ly, con bé thư ký mới vô làm được 1 tuần. Nó đang loay hoay cúi người nhìn mấy cái nút bấm máy pha cafe.

– Sao thế em?

– À ừ…Hả, ủa dạ anh, em đang coi cái máy này sao bấm mãi nó không ra café cho em gì hết.

– Để anh coi.

– Dạ cảm ơn anh.

– Không có gì…Aha, em bấm không ra là phải rồi nè.

Ông Bắc cười cười, chỉ vào cái đèn báo café đầy, rút cái hộc ra đổ vào thùng rác rồi bấm nút. Con bé Ly ngước nhìn với ánh mắt cảm kích. Nó thẹn thùng:

– À ra thế, em….em chưa gặp bao giờ. Em cảm ơn anh Bắc nhé.

– Khách sáo quá. Mà….em hình như mới đi làm công ty lần đầu hả?

– Dạ? À vâng em cũng mới ra trường được mấy tháng à. Hôm bữa may được tuyển vô làm chứ không cũng thất nghiệp tiếp.

– Ồ ra vậy. Vậy trước đó em ở nhà không hả, có đi làm gì thêm không?

– Cũng có đi phụ quán nước được 1 tháng anh à. Em chịu cực không nổi nên ráng làm CV xin vô công ty.

– Ừ, vô được đây là cũng giỏi rồi, công ty này tuyển nhân sự khó lắm chứ không phải muốn là vào, có quan hệ cũng bằng 0.

– Dạ, coi như em may mắn ạ.

– Không, may gì, em giỏi đó. Chúc mừng hơi muộn nhé.

– Dạ, mà anh làm bên phòng nào em quên rồi ạ?

– Ừ anh bên marketing. Em thư ký nhỉ?

– Dạ. À chết em quên, phải lấy café cho anh Vũ. Để em đem lên luôn ạ. Cảm ơn anh lần nữa nhé.

– Ừ chuyện nhỏ thôi. Anh Vũ vẫn chưa về à? Hay hôm nay làm thêm giờ?

– Dạ ở lại làm chút ạ.

– Ừ giống anh rồi. Mà ảnh ở lại, thì em chắc cũng đâu về được hả?

– Dạ vâng. Thôi em đi nhé.

Bắc nhìn theo cái mông ngúng nguẩy của bé Ly, nuốt nhẹ miếng nước ứ trong họng nãy giờ. Con bé này, gì cũng không biết chứ ăn mặc thì biết quá đấy, hại mắt anh mày quá.

Ngồi nhấm nháp ly cafe đã đời, đớp thêm cái bánh quy ngon lành, ông Bắc định móc điện thoại ra đặt đồ ăn thì lại phát hiện ra để cái điện thoại trong phòng mất rồi. Haizz đầu óc gì mà lú lẫn, mới đầu 5 thôi mà đã già đâu mà vậy ta. Chắc hôm nay bù đầu nên mới quên tới quên lui, thôi chịu khó đi về phòng vậy.

Đi ngang cái phòng tiếp khách công ty lúc này đã tắt gần hết đèn, nhìn quanh quanh không thấy ai, bỗng ông Bắc nhìn trên cái ghế dựa xếp công ty để sẵn cho nhân viên nghỉ trưa, lù lù 1 đống gì đấy. Lại gần thêm chút, Bắc cố nhìn kỹ, mất vài giây để nhận ra có người ngủ trên đấy.

Thì ra là con bé Ly. Nó mệt quá hay sao mà nằm đắp áo vest ngủ ngon lành thế này. Ái chà, lát mà sếp cần thì hơi mệt đấy nhé em.

Lúc này thì nó xoay nhẹ người một cái. Cái áo vest đen đắp lên người rớt xuống. Lúc này Bắc mới thấy rõ được cái đường cong của cặp mông Ly. Áo trắng sơ mi, váy công sở màu đen bó sát, cái độ ngắn thì nó kiểu, lửng lơ con cá vàng. Cái tư thế nằm lúc này mới là làm cho nó có vẻ ngắn hơn. “Có nên…có…nên…”. Tim Bắc đập mạnh, cố tiến lại gần hơn một cách nhẹ nhàng. Ly cafe hồi nãy có vẻ chất lượng quá ta, tỉnh như chưa từng được tỉnh.

Ngồi xuống nhẹ nhàng, Bắc luồn ánh mắt vào trong chiếc váy bé Ly. Ơi là trời, cặp đùi trắng núc ních với cái màu đỏ nhạt hình ê líp nằm chính giữa. Bắc lại nuốt nước bọt. Tiến cái đầu vào gần hơn nữa, cách cái màu đỏ đó chừng vài phân, Bắc nhìn rõ vài cọng đen đen lú ra, cộng với cái lớp vải ren đỏ, ông hận không thể có nhiều ánh sáng hơn để nhìn rõ cái vùng tuyệt vời này. Chán vậy.

Đã 1 hồi, Bắc di chuyển lên phía trước. Cái khuôn mặt em Ly nằm ngủ lúc này, nó….sao nhỉ…bọn trẻ hay gọi là cái m gì này. Thôi đúng rồi, mlem quá thể. Cái mặt be bé với làn da trắng trẻo, mũi không cáo nhưng cũng không tẹt, môi chúm chím son hồng nhẹ, nhìn muốn cắn quá. Lại có tiếng ực trong âm thầm.

Thôi nhìn mặt mãi rồi. Lại chuyển xuống cái chỗ mà ai cũng biết là chỗ nào đấy. Cái cần cổ trắng ngần, cái dây chuyền mỏng manh, cái cổ áo hở ra. Bắc nghĩ mãi, đã tới nước này, nhìn luôn cho thỏa nhỉ. Đưa tay lên mũi Ly đo nhịp thở, thấy ngon lành, Bắc với sang kéo nhẹ cái cổ áo lên. Rất nhẹ, “bà mẹ nó sao chuyên nghiệp thế nhỉ”- Bắc nghĩ thầm.

Trong cái mớ trắng trắng có 1 mảng đỏ. Bắc nghĩ đúng mà, em Ly này mặc sành điệu lắm, đồ lót phải đồng màu, cái áo ngực còn là loại che nửa bầu nữa. Mà….thật sao nó to thế, căng mẹ ra cả cái áo rồi. Nghĩ ngợi chán chê, Bắc thò cái tay còn lại thật từ từ vào trong áo Ly. Thôi tới nước này rồi, ăn cả ngã về không.

2 ngón tay Bắc kéo nhẹ cái áo ngực ra. Trời đất, tưởng nó bé mà to như hạt chùm ruột vậy. Được cái là đầu ti này nó có vẻ nhạt màu, chắc là hồng đấy, thôi thì vớt vát. Giờ sao. Bỏ tay ra thôi nhỉ, xem đến đây được rồi.

Bắc nhìn sang cái mũi bé Ly, nó vẫn phập phồng nhẹ. Nhìn trở lại thì cái bầu vú cũng phập phồng y chang. Rồi cái gì đến cũng phải đến, con kiu làm mìu con mắt mà. Một tay Bắc giữ cái áo ngực, tay còn lại bắt đầu chạm nhẹ vào cái hột. Ơi là trời. Bàn tay mở ra từ từ, rồi úp gọn vào cái bầu vú căng tròn đang mời gọi.

Nó sướng. Cảm giác mềm mịn man mát. Không có cái gì diễn ta được cho đúng cái cảm giác da tay thô ráp của 1 thằng đàn ông chạm nhẹ vào lớp da vú mịn màng không tì vết của một cô gái trẻ măng. Giữ ở đó được vài giây, Bắc bắt đầu bóp nhè nhẹ, thật chậm và tận hưởng cái cảm giác có một không hai này. Cái tay giữ áo ngực lúc này đưa xuống sờ nhẹ lên cặp mông của Ly, rồi kết thúc ở đũng quần Bắc. Bộ củ nó độn lên nãy giờ rồi, căng chật hết cả cái quần.

Bắc vừa mát xa cho Ly vừa tự mát gần cho mình. Có nằm mơ cũng không thể nghĩ được cả 20 năm nay rồi, chưa từng được bóp cái vú nào như này. Mặc dù chỉ là nhè nhẹ chơi chơi không được thẳng tay cho thỏa mãn nhưng mà cũng quá ngon rồi. Rồi Bắc cảm thấy, vầy là chưa đủ. Bỏ tay ra, lại tiến xuống phía dưới.

Cái dáng nằm co ro của Ly lúc này, lại là thuận lợi hết cỡ cho Bắc. Tay lại tiếp tục đưa vào trong cái váy bị giật cao lên, chạm nhẹ nhẹ vào cái quần lót đỏ, miết nhẹ nhẹ. Làm được tí lại ngẩng lên nhìn. Ok mà, có gì đâu.

Cái quần lót bị kéo lệch sang 1 bên, 1 tí thôi. Nhưng cũng đủ để Bắc chiêm ngưỡng cái âm hộ bé nhỏ của Ly. “Nó bị ép lại nên nhỏ hay là nhỏ thật?” Không quan tâm lắm, Bắc đưa ngón tay vào bập bập nhẹ cái hình ê líp ấy, từ màu đỏ nay là màu hơi hồng. Không dám vạch ra, Bắc cứ thế dùng 2 ngón tay trỏ và cái chụp lên cái lớp thịt khêu gợi đó, bóp nhè nhẹ. Tay kia cũng lôi cái của nợ ra mà xốc lấy xốc để.

Mấy cái cảm giác lén lút này, nó thật sự làm con người ta nhạy cảm. Ông Bắc cũng không ngoại lệ, ông sắp trớ rồi. Cảm giác rất căng, cả trên đầu lẫn dưới đầu. “Chắc lần này nhiều lắm đây, cả tuần rồi có được bắn đâu”.

Đang suy nghĩ là nên bắn đâu để lau cho dễ, thình lình 1 tiếng nhạc nhỏ vang lên. Ừ thì kệ nó thôi, sắp rồi ai quan tâm chi. Nghĩ vậy, ông xóc mạnh hơn. “Ủa nhưng mà sao lại có tiếng nhạc?”

Nhìn sang thì thấy chiếc áo vest rung lên, có ánh sáng phát ra. Trời!! Thôi bỏ mẹ, chắc sếp gọi con bé đây mà. Nhanh chóng bỏ tay ra khỏi khúc thịt cứng ngắc đang đòi hỏi được giải phóng miền quê, ông Bắc kéo chiếc quần lót lại như cũ, rồi cuối người bò nhẹ đi. Mà cũng không nhẹ, nói sao nhỉ, vừa nhẹ vừa nhanh. Cuống hết cả lên.

Bò được tầm vài mét, ông nghe có tiếng “Alo” nhỏ nhẹ rồi sau đó “D…Dạ em…biết rồi ạ”. Hoảng quá, ông phóng vào nấp sau cái ghế bành tiếp khách. Tai dỏng lên nghe ngóng thật kỹ. Có tiếng sửa quần áo, tiếng gấp ghế, cả tiếng “Ủa” nhỏ nhỏ. Ông thót hết cả tim. Nó mà bắt được mình ở đây thì bỏ mẹ. Quần còn chưa dám kéo lên, của nợ còn tồng ngồng ra. Ông cố nép người vào phía trong, được miếng nào hay miếng ấy.

Rồi bỗng dưng im hẳn. Đợi tầm nửa phút, ông Bắc nhoi đầu lên 1 chút nhìn qua. May quá, không thấy đâu rồi, chắc nó đi đường kia ra rửa mặt rồi. Thôi phắn nhanh!! Ông kéo vội cái phéc mơ tưa lên sau khi nhét cái của nợ to tướng vào trong quần, rồi phi nhanh ra phía cửa.

Vào được phòng rồi, ông ngồi xuống ghế thở dốc. Trời ạ, định sướng có tí mà xém chết. Ông nhìn đồng hồ, 8 giờ rồi. Không biết còn làm việc được nữa không. Haizz từng tuổi này còn thót tim như vậy, chết sớm quá.

Đọc qua cái mớ tài liệu, tay gõ chữ trên máy tính, tâm trí thì cố gắng nhận biết mặt chữ mặt số nhưng có vẻ là khó mà tập trung vô được rồi. Cố gắng viết được một trang Word, ông lại ngả người ra ghế. Nhìn quanh quẩn lên trần nhà được 1 lúc, ông nhắm nghiền mắt lại cố làm trống rỗng đầu óc. “Cố mà bình tĩnh lại đi”.

Đang phiêu diêu trong cái mớ ký ức những vú và chim mà bản thân đang cố gắng quên đi, ông Bắc chợt nghe có tiếng động. Mở mắt ra, nhìn quanh, ông chẳng thấy gì hay ai cả. Rồi lại nghe cái tiếng ấy. Nó làm “thụp” một cái. Có vẻ như là từ trên lầu. Và ông biết, trên đầu ông, là phòng sếp. “Thụp” cái nữa. Bỏ mẹ, gì vậy?

Cửa thang máy mở ra. Ông Bắc bước nhẹ nhàng ra phía cửa phòng sếp. Định gõ cửa nhưng sợ lại làm phiền. Hay bỏ đi ta. À, cũng có cách. Ông nhấn nhẹ cái tay nắm cửa, kéo nhẹ ra như cách ông làm mọi thứ đều nhẹ. Gì chứ mấy cái này không ai qua Bắc. Cánh cửa vừa hé ra, ông chợt nghe thấy có tiếng gì đó, quen quen.

Rồi ông dùng 1 con mắt nhìn vào trong. Rồi ông không tin vô con mắt đó của mình.

(còn tiếp)

(tiếp)

Trên chiếc bàn sang trọng của gã Vũ sếp tổng, nằm sóng xoài thân hình nhỏ bé của con bé Ly. Mông nó đưa ra phía sau, đang hứng chịu những cú dập cứ vài giây 1 lần nhưng có thể cảm nhận được là rất thốn. Ông Bắc nhìn ra, con bé Ly đang chịu đựng, tay nó bấu chặt vào cái bàn, cả người run nhè nhẹ.

Đầu Bắc hơi choáng váng. “Thằng ku này, mày còn siêu hơn tao”. Chẳng những chịch được em Ly mà còn doggy, cái tư thế thằng đàn ông nào cũng thèm. Lại còn chẳng thèm cởi gì, cứ thế vạch quần nó ra mà làm.

Tiếng thở hổn hển từ phía thằng Vũ, sự im lặng đáng sợ từ em Ly làm Bắc phải tập trung vào những gì diễn ra trước mắt. Cũng không khó để hiểu, một khi sếp tổng đã yêu cầu thì một đứa như bé Ly khó mà từ chối. Không chịu thì mất việc, cái công việc lương cao với danh tiếng công ty hàng đầu thì còn khuya mới có thể từ chối. Cuộc đời là một chuỗi đánh đổi mà. Thích an phận thì nghèo, muốn có tiền phải liều theo một cái gì đó thôi.

Từng cú dập nhanh dần đều, ông Bắc cố nhìn kỹ cái nơi kết nối giữa 2 thân xác kia, cố tưởng tượng xem nó ướt đẫm nhầy nhụa như thế nào, nhưng ở cái khoảng cách hơn 7 mét thế này nhìn cũng không thấy rõ. Chỉ cảm nhận được, Ly nó đang oằn mình lên chịu đựng và con dê Vũ đang phê tới nóc.

Nghĩ nghĩ một hồi, ông Bắc khép nhẹ cái cửa lại nhất có thể. Rồi mon men đi xuống lầu. Quẹo ngay vào cái nhà vệ sinh. “Chịu hết nổi rồi, mẹ nó còn hơn xem phim Nhật”. Bắc mở nắp bồn cầu, kéo khóa quần, móc cái dương vật cụt ngủn mà to béo như con sâu ra, xóc thật mạnh. Vừa làm vừa nghĩ đến hình ảnh hồi nãy, tưởng tượng thay vì là thằng nhóc kia thì là mình. “Mà kể ra, mông bé Ly nó tròn mẩy như thế mình đút vào từ đằng sau chắc không được nhỉ?” – vừa nghĩ Bắc vừa nhìn cái khúc cây thừa đường kính thiếu chiều dài của mình.

Thỏa mãn xong thì lại trở về phòng. Bắc nhìn đồng hồ. 9h thiếu rồi. Hôm nay thì không có làm thêm được gì rồi, đã vậy còn buồn ngủ với đói meo. Thật bây giờ Bắc chỉ muốn nằm ngay vào cái ổ nhà mình, chụp cái gối chặn đầu con vợ già lại, ôm cặp vú cỡ đại của nó mà ngủ thôi.

Cuối cùng thì cũng đã quá mệt, ông Bắc bèn cắp cặp táp đi về. Mắt líu ríu như cứ muốn dán hết lại, ông lững thững ra con xế hộp super car Honda Accor giá ngang cả 1 con Air Blade mới. Ôm cái vô lăng chỗ đen chỗ trắng như họa tiết da con gì đấy, ông đạp ga định rời khỏi cái công ty đầy bất công, thì có chuông điện thoại.

Hẳn là mong chờ một tràng giáo huấn của mụ Vân, vợ Bắc, nên khi nhìn thấy tên trên điện thoại, ông giật mình. Gì chứ? Sao lại gọi mình…

– Alo, Ly hả em?

– Oh…e..em đây anh…

– Sao nghe em lạ vậy, có chuyện gì nói anh nghe Ly này.

– A..À chuyện là..em cũng không biết…….có nên nhờ anh không nữa…

– Chuyện gì mà không dám nhờ anh?

– Em…

– Thôi anh nói này, em đang đâu? Anh chạy qua 2 anh em mình nói chuyện.

Ông Bắc phóng vội ra trước cổng công ty. Từ xa đã thấy cái dáng nhỏ bé của con bé Ly. Nó bị gì mà lại có vẻ sợ hãi lo lắng thế nhỉ? Hay là….nhưng mà cũng đâu có gì…

– Vào đi em, nhanh kẻo lạnh.

– Vâng.

Cửa xe đóng cạch cái nhẹ. Nhìn sang con bé thư ký đang cúi mặt, co co người lại, ông Bắc nhẹ nhàng hỏi:

– Này, giờ ngồi đây rồi em không phải lo gì cả. Anh thấy em hơi lạ, có chuyện gì thế?

Vừa nói Bắc vừa liếc nhanh xuống phía thân dưới Ly, nhanh thôi.

– Anh Bắc này.

– Gì? Có gì em cứ nói.

– Um…Anh em mình cũng mới biết nhau…em cũng rất ngại…nhưng mà anh Bắc, có thể….anh…

– Em cứ nói, anh giúp được thì không từ chối em đâu.

– Anh có thể…tìm giúp em…một…chỗ ở…hay không?

– Hả? À…ừ…mà sao vậy, hình như em đang ở trọ mà. Chỗ em đang trọ người ta không cho ở nữa à?

– Vâng em đang trọ. Mà…thôi để em nói sau nhé. Anh…có thể giúp em…trong đêm nay không?

– Hả…c..cái..gì…À ý anh là, em cần gấp đến thế à?

– Vâng anh. Gấp nên em không biết như thế nào, may nghĩ đến anh.

– Để…để anh nghĩ xem nhé…

– Em lên Sài Gòn có 1 mình…Anh giúp em nhé? Em…em không dám nhờ người thân…anh hiểu cho em…

– Ờ…Anh cũng không có biết chỗ nào…Em đợi anh chút…

Ông Bắc bước nhanh ra khỏi xe, móc điện thoại gọi ai đó. Mãi một lúc lâu lắm, hình như gọi cho cả mấy người, ông quay trở lại vào trong, cười nhìn bé Ly:

– Xong, anh có chỗ rồi. Đi hơi xa một tí, mà ngay lúc này thì như vậy là ổn lắm rồi.

– Sao cũng được anh. Em…em cảm ơn anh Bắc nhé…tối rồi còn phiền anh…

– Không sao, không lẽ anh để em một mình xử lý mấy chuyện này. Rồi nhé, ngồi yên anh chở đến nơi.

– Vâng.

Nửa tiếng sau, ông Bắc phi đến một nơi có những căn nhà người ta gọi là nhà không số ở cái đất hoa lệ này. Ông cố moi móc mọi mối quan hệ bạn bè thân, cuối cùng cũng tìm ra được cái nơi tạm bợ này. Dừng xe bước ra ngoài, đập vào mắt 2 người là một cánh cửa gỗ phai màu đóng im lìm. Bao lấy nó là một khối bê tông loang lổ với mớ tôn cũ, tổng hòa một thứ nằm giữa cấp thứ 4 và thứ 5 của một căn nhà.

– Chờ anh tí nhé.

Ông Bắc nhìn quanh, “Thằng Tân nó bảo mình nằm đâu ấy nhỉ?”. Bước đến cái bờ tường lủng lỗ chỗ bên hông nhà, ông vừa đếm vừa độ chừng. Rồi thọc tay vào một cái ngách nhỏ do 2 viên gạch bể ra tạo thành, khua khuắng một hồi, rồi cười thỏa mãn bước ra trước nhà.

Tra chìa vào cái ổ khóa đã cũ xì, ông Bắc vừa mở toang cánh cửa ra đã thấy một mùi mốc gây gây xộc vào. Ông ngoái đầu bảo Ly đứng đó đợi, rồi bước vào trước. Tìm vội công tắc điện, ông bật đèn với cái quạt cọc cạch trong phòng. Khoảng tầm 5 phút, ông kêu bé Ly. Con bé bước vào, khép vội cánh cửa lại rồi ngồi xuống ghế, im lặng. Ông Bắc thấy thế, bảo:

– À Ly này, em có cần rửa mặt mũi gì không, anh bật đèn cho em nhé?

– Em…em ngồi tí anh ạ, chưa cần đâu anh.

– Anh thấy rửa mặt tí cho nó khỏe vẫn hơn. Có lẽ là hôm nay mệt rồi nhỉ, anh…cũng cần về. Vậy em cứ ở đây đi, mai có gì đi làm xong anh lại ghé.

– Anh…về hả?

– Ừ, trễ rồi. Em cứ ở đây, có gì thì em gọi anh nhé.

Ly bỗng đứng dậy, đầu vẫn cúi xuống nhưng lại bước về phía ông Bắc.

– Anh Bắc này…

– Sao…sao thế em…có gì muốn nói hả?

– Em thật….em cảm ơn anh.

– Trời ơi, tưởng cái gì. Cảm ơn hoài không mỏi miệng hả?

– Em…em nói thật…

– Ừ có ai bảo e..

Chưa kịp dứt lời, môi ông Bắc đã bị một chiếc môi lạnh buốt khóa chặt, một chiếc đầu lưỡi nhỏ nhắn xâm chiếm nhanh chóng khoang miệng của ông. Trong một khoảnh khắc, ông Bắc bất ngờ cực độ, cứng người hết mấy giây, ông không biết thế nào. Nhưng trời xui đất khiến sao, ông vươn 2 tay ôm lấy đôi vai nhỏ nhắn của người con gái đang cực kỳ xúc động, mở lòng mở miệng hòa chung nhịp với cô ấy. Ông cảm thấy, cái cảm giác lâng lâng chín tầng mây này, nó quá giống với lần đầu chạm môi với tình đầu, vâng gì không nhớ chứ tình đầu thì lão này có chết cũng không quên, vừa yêu vừa hận. Chỉ khác ở chỗ, lần này là ông đang nút lưỡi 1 mỹ nhân thật sự, một cô gái vừa mới quen nhưng hôn ông đậm sâu như thể đã không còn gì để giấu nhau nữa.

Có chút lâng lâng, có chút ngạc nhiên nhưng ông Bắc cũng cố gắng thể hiện hết kỹ năng mút nút đẩy đưa của mình. Độ chừng được 3 phút, ông…chủ động đẩy Ly ra để lấy hơi, vừa nói vừa thở:

– Um…hum…Ly…anh không…cố ý…

– Em…muốn…như vậy.

– Gì…em..anh…cũng không biết sao nữa…

– Em thật sự biết ơn anh…giờ nếu anh…phải về thì về đi. Em tự lo được.

– Ừ…….anh…cũng muốn ở lại. Nhưng mà thôi, mai anh ghé nhé. Trong bếp hình như còn mì gói, em nấu ăn nhé.

– Vâng anh. Anh về cẩn thận nhé.

Ông Bắc vừa muốn nhìn vào đôi mắt long lanh của bé Ly, vừa muốn né đi để có thể yên tâm ra về. Đóng vội cánh cửa, ông rồ ga phóng thật nhanh về nhà trong đêm tối tĩnh mịch. “Mình điên rồi sao? Nhưng mà….Ly nó

muốn mà…Nhưng không được!….Không con mẹ mày Bắc ơi, mày ăn mẹ nó cái miệng cái lưỡi người ta rồi đó!

Giờ…cũng chẳng biết làm sao?”

Bước vào nhà rón rén, ông Bắc lặng lẽ kiếm cái khăn tắm nhỏ, lao vào nhà tắm nhúng nước lau vội vàng cái cơ thể mệt nhọc, cố gắng nhỏ tiếng nhất có thể. Rồi sau đó là phi ra cái tủ lạnh, cắm ống hút vô hộp sữa hút vội hút vàng. Rồi thở dốc. Cuối cùng là lặng lẽ leo lên cái giường một cách mà bọn ninja chắc cũng phải bái phục.

Ông đặt lưng xoay về phía vợ. Ôm cái gối ôm, cạ cạ nó vài cái, cố gắng hít thở đều đặn, xóa hết mọi thứ trong đầu để cơ thể được vào trạng thái nghỉ ngơi. Nhưng xóa thì cũng có hết được đâu. Ông trằn trọc mãi cả tiếng đồng hồ sau mới ngủ được.
Sáng hôm sau, sau khi hôn cái chóc vào trán mụ vợ vẫn luôn mồm cằn nhằn chất vấn vụ về trễ tối qua, ông Bắc lên đường đi làm. Đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hẳn nên ông ghé vào mua 1 ly cafe ven đường. Trong lúc chờ con bé nhân viên xinh xắn loay hoay pha chế, ông chợt nhớ ra cái gì, rồi móc điện thoại ra bấm số.

….

“Hửm, ngủ sâu thế? Phải rồi, chắc mệt quá đây.”

Nhận ly café mát lạnh trên tay, ông hút vội một miếng rồi phóng xe đi nhanh. Dừng trước cánh cửa gỗ cũ, ông Bắc bước xuống, lưỡng lự một chút, rồi gõ gõ nhẹ. Không có phản hồi. Ông cố ý gõ mạnh hơn, cũng không nghe thấy tiếng gì. “Quái nhỉ, sao có vẻ như không có ai trong nhà?”.

Gõ mãi cũng không được gì, ông bèn bấm số gọi. 20 giây….30 giây…….trong khi gương mặt ông Bắc đang dần dần méo mó lại….thì màn hình bắt đầu đếm số tính giờ cuộc gọi!

– Alo, Ly hả….sao anh gọi em nãy giờ không được?

-…Uhm…..em…không có…ở nhà…

– Ủa sao vậy em đi đâu ấy?

– Em…đi gặp nhỏ bạn…nhờ nó giúp chút chuyện…anh không đi làm hả?

– Có chứ, mà anh lo cho em nên ghé qua xem thử.

– Vâng, em cảm ơn anh…anh cứ đi đi, có gì chiều tối ghé qua em nhé.

– Ừ, vậy có gì cần thì gọi anh.

– Vâng. Anh…nhớ ghé nhé.

– Dĩ nhiên rồi. Thôi anh đi làm, bye em.

– Vâng anh.

Công việc hôm nay ở công ty thật sự là bù đầu khiến cho ông Bắc quên béng những việc khác. Nhìn đồng hồ đã 12 giờ trưa, ông ngáp một cái rõ đã rồi phi xuống tiệm cơm bình dân trước công ty. Gọi một đĩa cơm đầy ú với một tô canh cá lóc, ông Bắc ăn như chưa từng được ăn. Từ tối qua đến giờ đã có gì đàng hoàng vào bụng đâu! Mẹ nó, cái quán này cũng chưa từng nấu ngon như thế bao giờ.

Xong xuôi đâu đó thì cũng gần tới giờ làm. Định ngồi thở tí mà nghĩ đến đống giấy tờ bản thảo còn cả đống chờ đợi mình thì ông lại quẩy đít đi lên công ty. Vừa đứng đợi thang máy vừa nghĩ không biết hôm nay có phải ở lại giải quyết nốt không thì nghe ting 1 tiếng, ông bước vội vàng vào rồi chợt nhận ra mình đã sớm mất nửa giây. Đầu đập vào cửa thang máy, mắt nhìn trố ra, mặt thì ngượng ngùng khi cánh cửa mở, bên trong lù lù cái tướng cao nhồng của thằng Vũ giám đốc.

– Ây, có sao không anh Bắc?

– Hả…à…ờ…anh…vội quá…

– Từ từ thôi anh ơi, công việc đâu còn có đó mà.

– Ờ…ờ…lâu lâu anh hay vậy…

Đứng cạnh cái tên giám đốc phút trước vừa cười thâm ý với mình, ông Bắc cảm thấy thật không thoải mái chút nào. “Ranh con này, tao làm ở đây còn trước mày cả mấy năm đấy!” – Nghĩ thầm như vậy, nhưng thật ra, ông có chuyện khác quan tâm hơn. Từ sáng giờ, mãi bù đầu với đống việc mà không nghĩ đến.

Cửa thang máy chợt mở. Thằng Vũ gật đầu chào ông, bước nhanh ra ngoài thì bỗng nghe tiếng gọi:

– À Vũ này!

– Uhm sao vậy anh Bắc? Tôi đang vội nên nếu nói lâu thì để sau nhé!

– Cũng nhanh thôi. Anh hỏi tí, mấy bé nhân sự nó hỏi khắp nơi, sao sáng giờ không thấy bé Ly đi làm, mà điện thoại cũng không gọi được?

Nụ cười trên gương mặt Vũ chợt khựng lại. Trong giây lát, ông Bắc có thể nhận ra sự thay đổi cảm xúc chóng vánh của người đứng trước mặt.

– Ly…Ly hả anh? À sáng nay em nó có gọi cho tôi, không biết bị việc gì ở nhà mà phải xin nghỉ đột xuất mấy hôm.

– Vậy à, anh thấy bên nhân sự có vẻ bực, mới đi làm mà đã nghỉ không báo cáo như vậy.

– À thế hả, vậy ra lỗi tôi, em nó nhờ bảo với mọi người thế mà tôi quên, bận quá chả nhớ gì hết!

– À. Anh hỏi vậy thôi, giờ xin phép giám đốc anh về phòng làm tiếp nhé!

– Ok anh, làm việc tốt nhé!

Ông Bắc bước về phòng với tâm trạng khó hiểu. “Sao vậy, hai cái đứa này chúng nó chịch nhau đã rồi, mới tối qua nay đã phải nghỉ làm, còn nhờ mình tìm nhà? Bọn nó cãi nhau à? Mà cãi như thế nào ra nông nỗi con Ly nó phải kiểu như trốn thằng mắc dịch này vậy? Thật không hiểu nổi. Đáng lẽ….tối qua mình nán lại 1 chút xem thế nào thì được rồi…”

Ngồi xuống cái ghế, ông Bắc cố gắng xâu chuỗi lại những hình ảnh từ tối hôm trước đến hôm nay. Từng gương mặt, biểu cảm, từng cái thót tim bất ngờ, từng môi, lưỡi, mùi thơm….”Hả, ây da, sao mình lại quên đi cái nụ hôn đó chứ. Không phải vừa tằng tịu với sếp sao, tự nhiên lại hôn mình là như thế nào?”. Thật lòng ông vừa nhớ lại cái cảm giác hạnh phúc khi đó vừa cảm thấy nó thật khó hiểu rối rắm. Cuối cùng thì cũng phải chịu thua, ông thấy nên cố làm cho xong việc, đến chiều về sớm ghé qua nói chuyện với khổ chủ là hay nhất.

Hai con mắt cứ chực chờ díp hẳn lại, khó mà tập trung vô con đường vắng phía trước nên ông Bắc phải vỗ vỗ đầu mấy lần. Cố mãi cũng xong, khi nãy nhấn gửi cái email cuối cùng mà lòng ông nhẹ nhõm hẳn. Tuy là vui vì hoàn thành việc để về đúng giờ, ông cũng không tránh khỏi sự mệt mỏi trong người. Có thể nói, đã lâu rồi ông không phải để bị dồn việc và hơn nữa làm sống làm chết để giờ này được lái xe trở về nhà, à không về nơi có người đang đợi ông ở phía trước.

– Alo, anh nè Ly ơi. Mở cửa cho anh.

Không có tiếng đáp lại nhưng máy cúp. Khoảng 1 phút đồng hồ sau, cánh cửa gỗ kẽo kẹt bật mở. Ông Bắc nhìn vào trong, một gương mặt xinh đẹp đáng yêu mà ông mong chờ cả một ngày dài xuất hiện. Không như ông nghĩ rằng Ly trải qua 1 ngày đêm biến cố như vậy, hẳn phải là mệt mỏi suy sụp lắm. Trái lại, cô bé ra đón ông với một thần sắc tươi tỉnh hẳn, không phải loại hạnh phúc yêu đời gì, nhưng nhìn vẫn khá hơn ngày hôm qua.

Vào hẳn bên trong phòng, ông còn ngửi thấy một mùi thơm nhẹ, hình như nước hoa xịt phòng. Đồ đạc có vẻ được sắp xếp lại, trông ngăn nắp và sạch sẽ hơn. Ở trên bàn, một ấm trà được đặt sẵn.

– Anh ngồi nhé, em lấy trà.

– Ừ được rồi, không phải coi anh như khách đâu.

– Vâng.

Đặt mông xuống cái ghế gỗ mà ông khao khát nó được bọc thêm miếng nệm ngồi, ông Bắc nhìn người con gái đang nhẹ nhàng rót chén trà, tóc rớt xuống phủ lấy gương mặt. Đưa mắt đi ông lại ngắm thêm cái dáng người thanh mảnh chỉ cách ông có nửa mét này. Áo thun trắng, quần vải caro dài, loại dùng đi ngủ. Tất nhiên dù quần áo có rộng cỡ nào, thì cũng khó mà giấu được cái hóa đơn điện và hóa đơn nước đang chọc ghẹo cái con mắt và bộ não ông. Đang thả hồn theo từng con số trên bill điện nước, thì ông nghe có tiếng thỏ thẻ:

– Anh Bắc ơi!

– Anh Bắc, uống tr…

Ly cầm chén trà trên tay, đưa sang cho ông Bắc thì bỗng khựng lại. Ánh nhìn của cô đụng ngay vào cặp mắt có phần đưa xuống của Bắc. Thẹn thùng vì biết điểm cuối của tia nhìn đó ở đâu, Ly đập nhẹ vào vai kẻ đang thẫn thờ trước mặt:

– Anh! Uống đi kẻo nguội này

– H..hum..hả, à à anh cảm ơn…

Nhấp một ngụm, ông Bắc lại đưa mắt sang nhìn Ly. Cô bé đang ngồi im trên ghế, 2 tay vân vê mép áo. Có vẻ đang suy nghĩ gì đó ghê lắm. Định bụng sẽ phá tan sự im lặng, ông vừa mở miệng ra đã thấy Ly ngẩng đầu lên cười:

– À, anh này, hôm nay anh làm có mệt không?

– Hôm nay hả, cũng…việc cũng không nhiều em à, anh làm xong hết rồi.

– Vậy hả, hôm qua em thấy hình như anh cũng phải ở lại làm thêm giờ…

– Có ở lại, mà nay anh ráng làm cho hết để về sớm. Cũng không có gì nhiều cả.

– Vâng. Thế anh ăn gì chưa?

– Chưa em, mà lát anh cũng về ăn ở nhà.

– Hay để em nấu cho anh tô mỳ? Sáng em đi có ghé ngang mua một mớ.

– Thôi em, không cần đâu. À, mà sáng nay em đi đâu nhỉ? Qua nhà bạn hả?

– Vâng. Qua chỗ con bé Liên, nó cùng quê với em, ở trọ cũng gần chỗ em. Sáng nay em qua đó mượn nó 1 ít tiền với ghé phòng trọ dọn ít đồ qua đây.

– Hửm, cần tiền sao không nói anh? Mà em dọn đồ qua đây, cũng không cần gấp thế chứ, mình em sao dọn hết…

– Chủ yếu em lấy quần áo thôi anh, còn gì thì em cứ để đó, có nói qua với bác chủ nhà rồi.

Ông Bắc nhìn Ly, trong đầu ông thật sự nhịn rất nhiều nhưng cuối cùng cũng phải thốt ra:

– Ly này.

– Dạ vâng?

– Anh hỏi cái này đừng nghĩ anh nhiều chuyện nhé. Anh thật sự lo cho em. Vì chuyện gì mà em phải gấp rút tìm chỗ ở khác vậy?

– Em…

– Cũng không cần phải nói nếu em không muốn nhé. Anh lo thì anh hỏi vậy thôi à.

Sự im lặng lại quay lại trong căn nhà nhỏ. Dường như ông Bắc đã chạm đến điều không nên chạm. Ông sợ Ly khó xử, đã không muốn hỏi. Nhưng thật sự nếu không hỏi, thì cũng không giải đáp được mớ bòng bong đang quấy nhiễu trong đầu. Hỏi thì khó, mà không hỏi thì càng bực. Chén trà nguội dần trong cái không khí tĩnh lặng.

Một lúc thật lâu sau, Ly ngước lên nhìn vào ông Bắc. Trong mắt cô, dường như có chút long lanh. Ông Bắc sững người, nghĩ trong đầu có lẽ nãy giờ cô bé đang tập hợp hết những lý do để nói ra. Hoặc có thể là ngược lại, từ chối nói.

– Anh Bắc.

– Ừ, sao em?

– Em biết anh đã rất bất ngờ từ hôm qua đến giờ. Em nghĩ sớm muộn gì anh cũng sẽ hỏi em.

– À không cần phải vậy đâu, coi như anh chưa hỏi…

– Không em nghĩ là anh có quyền được biết khi đã quyết định giúp em. Thật ra em…

-….

– Em nhờ anh gấp rút như vậy vì…em với…anh Vũ…có chút chuyện….

-….

– Em…..em cãi nhau với anh ấy….hôm qua anh thấy em khóc…cũng vì…

– Em khóc vì cãi nhau với Vũ? Mà sao…nó làm gì em hả?

– Anh Vũ…em…

– Nói anh nghe đi!

– Anh ấy…

– Sao?

Ly không nói, cô cúi gằm, chà xát mạnh 2 bàn tay vào nhau. Ông Bắc tự nhủ ông đã làm gì sai, nói gì khiến không khí trở nên nặng nề như vậy? “Không phải chứ, đang nói sao lại thế kia? Mình nói gì sai ch…”

Bất chợt ông nhìn Ly chằm chằm. Cô đang ngồi như thu mình lại, hai tay bấu chặt vào quần. Có tiếng thút thít rất nhỏ. Ông đã hiểu ra tất cả. Lúc đó, không phải là Ly tự nguyện, mà là thằng mất dạy kia cưỡng hiếp.

– Ly, anh xin lỗi. Anh hiểu rồi, thằng Vũ nó….nó…

Hai mắt đẫm lệ của Ly ngẩng lên nhìn ông Bắc. Cô bắt đầu nấc thành tiếng. Cơ thể nhỏ bé run lên, bấu víu vào thành ghế. Ở phía bên này, đôi mắt của Bắc cũng đỏ, nhưng nó đỏ ngầu theo cái cách mà một người đàn ông sục sôi giận dữ. Trong phút chốc, ông quên đi cái hành động trước đó, cái sự thỏa mãn lén lút của người đàn ông lâu ngày không được thỏa mãn, để lên án việc dùng vũ lực cướp đi sự quý giá của một cô gái. Đúng, đối với ông, lén lút thủ dâm động chạm với Ly cũng không thể đốn mạt bằng việc cưỡng bức cô bé.

– Anh Bắc…

Ly nhìn ông Bắc cũng đang run người lên không kém mình, cô ngừng khóc và nói:

– Anh..sao vậy…em hận anh Vũ bao nhiêu…em càng…biết ơn anh…bấy nhiêu…

– Em không cần nói nữa Ly. Ngày mai anh…anh sẽ lên nói chuyện với nó. Anh…muốn đấm chết thằng chó này!

– Anh! Đừng, đừng làm như vậy…Vũ…nhà nó có tiền, anh không làm gì được nó đâu!

– Thì…sao chứ! Nó hại em như vậy, em không cần nghĩ cho nó! Anh đập nó rồi anh nghỉ cũng được mà!

Trong phút chốc, ông Bắc quên đi rằng, để vào được cái công ty này, để có những gì ngày hôm nay, ông đã chạy, đi thậm chí bò bằng nhiều cách. Chưa bao giờ ông có thể tự hào về cái gọi là “sự nghiệp” của mình. Ngoại trừ việc nó mang lại niềm vui cho ông và vợ con mỗi đầu tháng, chút thành tựu mà ông đạt được trong hơn 20 năm đi làm. Vậy mà bây giờ, vì cái gì, đúng, vì cái gì mà ông nghĩ đến việc đấm một thằng sếp, để đạt được….gì nhỉ…Ừ, ông cũng không biết để đạt được cái gì…

Ông Bắc đứng dậy, ngập ngừng nói:

– Em yên tâm. Anh sẽ nghĩ cách cho em. Giờ anh phải về, em cứ ở lại đây nghỉ ngơi. Đừng lo gì cả, không ai tìm được đến em ngay lúc này đâu. Anh hứa đấy!

Ông nói xong quay lưng định bước ra cửa. Thì bất ngờ, phần bụng và phần lưng bỗng chợt ấm áp. Từ phía sau vọng ra tiếng nói cùng hơi thở gấp:

– Anh. Anh đừng đi có được không?

Trong phút chốc ông Bắc bỗng không thể tưởng tượng được, cô gái vừa ngồi thút thít trước mặt ông, bỗng nhiên lại ôm chầm lấy từ phía sau. Và còn muốn ông ở lại.

– Anh…sao thế…anh…phải về mà…

– Em sợ phải ở một mình lắm. Anh ở lại chút được không?

Từng nhịp đập con tim, hơi ấm cùng làn da mịn màng của bộ ngực Ly ông Bắc cảm nhận được. Xoay người lại với gương mặt thiếu bình tĩnh cao độ, ông nhìn Ly. Gương mặt cô đã khô bớt nước mắt, hơi thở dường như gấp gáp hơn, đôi mắt to tròn mở ra hết cỡ nhìn ông. Bờ môi mấp máy như muốn nói điều gì. Khuôn ngực phập phồng cách ngực ông chỉ vài phân.

Tay ông áp lên má của Ly, bất thình lình kéo đầu cô lại. Bờ môi ấm nóng của cả hai đang quện vào nhau, hai cái lưỡi tham lam đang tách không gian ra để tìm nhau rồi quấn lấy. Hai tay Ly chụp lấy gương mặt có bộ hàm vuông vức đầy râu, vuốt ve từng giọt mồ hôi trên đó. Còn tay ông Bắc thì không còn ngại ngùng gì nữa, một đặt sau gáy cô gái, một trên 2 bờ mông căng tròn mịn màng nẩy nở, di chuyển qua lại. Dường như không có gì cản trở những gì ông Bắc làm lúc này. Chỉ có muốn và được làm, là có ý nghĩa trong khoảnh khắc này.

Nụ hôn kéo dài được vài phút. Buông nhau ra, người này nhìn thấy người kia trong một thứ ánh sáng đẹp đẽ chưa từng. Ánh mắt vẫn nhìn thắng vào nhau. Ông Bắc nhẹ nhàng lên tiếng:

– Ly…anh thật sự…anh không biết tại sao anh…

– Đừng. Đừng nói gì cả.

Ly bước lui một bước. Trong ánh nhìn có phần ngạc nhiên của ông Bắc, cô nhẹ nhàng đưa hai tay lên kéo chiếc áo thun ra. Một chiếc áo lót màu đen loại nửa bầu ông đã từng thấy, ôm trọn bộ ngực phập phồng như núi lửa chực trào. Đưa tay kéo nhẹ chiếc quần dài xuống, Ly phô bày vòng eo gọn gàng, cặp đùi trắng muốt mịn màng, bờ mông nẩy nở và hơn hết là ngã ba tam giác được che đậy bởi chiếc quần lót nhỏ xíu đen tuyền.

Ông Bắc nhìn không chớp mắt. Đã lâu rồi ông chưa từng ở trong cái tình cảnh như thế này, từ khi lấy vợ. Ly bước lên cầm lấy tay ông. Ngập ngừng định nói gì, môi ông Bắc đã bị chặn đứng bởi một bàn tay nhỏ nhắn, rồi sau đó là 2 bờ môi mềm mại run run tiếp tục loại bỏ những suy nghĩ còn lại trong đầu người đàn ông này.

Hoàn toàn khuất phục, ông Bắc xiết chặt thân hình nhỏ bé của người con gái đang hôn ông thật nồng nhiệt, rồi bế thốc cô lên. Đặt nhẹ Ly lên chiếc giường nhỏ trong buồng, ông Bắc cởi nhanh quần áo. Đến khi còn chiếc quần lót boxer màu xám, ông nghĩ nghĩ nhưng vẫn chưa cởi ra. Ly nằm trên giường chờ đợi, bỗng ngồi dậy, mở to mắt vẻ ngạc nhiên.

– À, Ly này. Anh…

– Sao vậy anh…

– Anh…chưa tắm!

Gương mặt xinh đẹp của Ly chợt đứng hình trong 1 giây, rồi phì cười. Cô nhanh chóng lắc đầu, liếc nhìn ông Bắc, rồi nhoài người tới kéo tuột chiếc quần ông xuống. Ông Bắc bất ngờ và hơi ngượng trước mặt cô gái cũng đã không còn mấy lần vải trên người.

– Anh lại đây.

Ly kéo ông Bắc sang bên chiếc tủ đầu giường. Cô lấy trong túi ra một bịch khăn giấy, kéo một chiếc ra, cầm lấy cái của nợ to như củ khoai lùn, bắt đầu lau trong sự ngại ngùng xấu hổ của ông.

– Ly…em..em..không cần làm…như thế này đâu…

– Anh ở yên đi.

Vừa lau Ly vừa mỉm cười. Cảm giác mát lạnh từ chiếc khăn ướt làm ông Bắc khá thoải mái, cả cái cảm giác của từng ngón tay Ly chạm vào kỳ cọ từng lớp da thịt, sao mà sướng quá. Đang lâng lâng thì bỗng dương vật ông Bắc được bao trùm bởi một cảm giác ấm nóng, mềm mại bất thường. Mở mắt ra, ông thấy Ly đang ngậm chặt lấy cái đầu khấc của ông, đưa môi từ từ trượt nhẹ lên phía trên. Làn môi ấm đi đến đâu là ông rùng mình đến đó. Rồi lại rút ra, đưa vào. Ông không thể tin được, Ly đang bú ông một cách say sưa, cho dù, có vẻ như cô vẫn là gà mờ, không dám làm nhanh như ông đang ao ước. Nhưng như thế, cũng là quá đủ.

Được 2 phút, thì người ông Bắc bắt đầu nóng lên cả. Ông rút dương vật ra từ miệng Ly, cúi xuống hôn nhẹ vào vào môi cô, rồi đẩy nhẹ xuống giường. Nằm đè lên cơ thể Ly, ông cởi chiếc áo lót ra trước. Bộ ngực to tròn bật tung ra trước mặt ông Bắc, như khêu gợi châm chọc. Vùi ngay mặt vào đó, ông Bắc ngậm lấy cái núm vú mà ông đã từng được chiêm ngưỡng, bú liếm lấy nó, tay không ngừng bóp thử độ đàn hồi của bầu vú. Mỗi cú ngậm day đầu vú, ông nghe thấy hơi thở của Ly hắt ra, phả mạnh lên tóc ông.

Tay này bóp vú thì tay kia cũng không rảnh rang, thò xuống quần lót Ly, kéo sang một bên, bàn tay sờ vào cái vùng múp máp với vài cọng lông của cô. “Ít lông nhỉ, chả bù cho con mụ béo” Vừa nghĩ ông vừa miết nhẹ cái rãnh, dùng hai ngón tay banh nhẹ nó ra, tìm thấy cái hột le đang căng cứng của Ly mà gẩy. Lại thấy dường như cô phản ứng với sự nghịch ngợm đó, cả người cong nhẹ, căng ra.

Ngẩng đầu lên, Bắc thấy Ly nhắm nghiền mắt, bặm môi nhẹ. Có lẽ cô đang tận hưởng sự khoái lạc bắt đầu nhen nhóm. Nên Bắc không muốn làm cô thất vọng. Ông đẩy nhanh 2 tiến trình kích thích trên lẫn dưới. Ly bắt đầu xoay người sang 2 bên, cô bấu 1 tay vào tóc Bắc, 1 tay vào chiếc ga giường.

Bên dưới, âm hộ Ly đã đầy nước, ướt cả một mảng giường. Bắc thấy đã không còn phải chờ đợi gì nữa. Ông vuốt vuốt cái dương vật căng thẳng đầu kiêu hãnh, đặt nó vào cửa mình của Ly, kéo quần lót cô ra thêm chút nữa. Bắc nhìn Ly, cô cũng đã mở mắt ra, hướng ánh nhìn đầy sự đồng ý và mong chờ về ông. Cả vũ trụ giờ đang ủng hộ Bắc tiến hành cái việc mà cả hai đang cực kỳ thèm muốn.

Đập đập nhẹ cây hàng vào âm hộ bóng nhẫy múp máp, sau đó Bắc ấn nhẹ cái đầu khấc trượt từ từ vào trong âm đạo Ly, cảm nhận đầu tiên là nó thật khít. “Cái cảm giác này, quá lâu rồi”. Mất vài chục giây để Bắc đẩy hết dương vật vào, dù nó chẳng có dài được bao nhiêu. Lúc này, người Bắc đã đè hết lên người Ly. Hơi thở cả hai đã phả vào nhau liên tục, Bắc nhìn Ly một lúc, rồi cùng lúc đôi môi ông khóa chặt môi Ly, ở bên dưới cái piston của Bắc cũng bắt đầu rút ra đâm vào thật lực.

Trong cái không gian nhỏ bé, 2 con người thèm khát tình dục đang quấn lấy nhau trong tiếng va chạm giữa 2 bộ phận sinh dục phồng căng, chứa đầy máu và nước cùng khao khát thỏa mãn. Bắc dập Ly như thể cô là người yêu mà ông đã yêu bao nhiêu kiếp, cơ thể dù có tuổi của Bắc bỗng chốc hoạt động không thua kém 1 cậu trai trẻ. Ly cũng thỏa mãn không kém, cô sàng mông ra vào với từng nhịp dập như vũ bão của Bắc.

Từng giây từng phút trôi qua, họ nhìn thấy nhau, cảm nhận nhau, giúp nhau đặt được những khoái cảm mạnh mẽ nhất mà ai cũng mong muốn có được. Mười phút trôi qua như cả mười ngày, cả hai đều cảm thấy không còn gì của nhau mà họ không biết được. Từng nơi từng chỗ trên người của Ly, Bắc đều chạm đến, vuốt ve, nắn bóp. “Ly đẹp quá” Bắc lướt qua đầu vú đang căng cứng hết cỡ của cô, mút nó thật mạnh. Ly cũng không kém, cô dường như thít chặt hông hơn, từng thớ thịt từng nếp gấp nơi con đường sung sướng đang ép chặt lấy dương vật Bắc. Cơn sướng đã đến đỉnh điểm.

Bắc banh 2 đùi của Ly ra, chụp 2 đầu gối, dập nhanh nhất có thể. Từng tiếng bạch bạch vang lên càng lúc càng lớn. Và cả tiếng rên rỉ của Ly. Cô đã không thể kìm nén, cảm giác thốn và sướng lẫn lộn và tăng dần đều. Bắc lúc này như một con thú chuẩn bị cắn cổ con mồi, dồn hết sức lực vào cú đòn quyết định. Và ngay khi cú dập cuối cùng đâm thẳng vào âm đạo của Ly, đợi được vài giây, Bắc rút nó ra cuống cuồng. Ông đã quên điều duy nhất không được làm. “Trời ơi, mình làm gì vậy? Không được rồi Bắc ơi!!”.

Nhìn từng dòng tinh dịch nóng hổi phun ra từ dương vật vương vãi lên lông mu và chiếc quần lót của Ly, cả những mớ chất lỏng sau đó mấp mé trào nhẹ ra từ cái khe đỏ hồng bóng nhẫy vừa hứng chịu sự dày vò, Bắc thật sự thất vọng bản thân. Ông ái ngại nhìn vào mắt Ly:

– Ly anh thật không muốn đâu, anh…không biết anh nghĩ gì nữa? Xin lỗi em…

– Anh…

– Thật đó, do anh sướng quá nên quên mất, em đừng trách anh.

– Anh, lại đây.

Ly dang tay chụp lấy gương mặt bàng hoàng của Bắc, kéo ông lại nằm đè lên mình. Cô thỏ thẻ:

– Ngốc quá, hôm nay không có gì đâu. Không thì em cũng không cho anh như thế đâu nhé.

Nghe đượ mấy lời này, Bắc thở phào nhẹ nhõm. Đúng là may mắn. Không thì….Ôm chặt lấy thân hình Ly, ông cảm nhận sự sướng khoái đang dần tan biến trong cơ thể. Bỗng chốc ông cảm thấy như đã dùng hết tất cả sức bình sinh, từng tế bào trong cơ thể như đã cạn kiệt năng lượng. Rã rời, ông ngã vật ra bên. Ly gác đầu lên cánh tay ông Bắc, im lặng. Sau cuộc truy hoan, cả hai thấm mệt, chẳng mấy chốc mà ngủ thiếp đi.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận