Mối thù máu – Update Chương 4

Chương 3

” Tao xin lỗi, tao lỡ miệng.” Bảo mập cảm thấy vô cùng ăn năn đứng trước Phong mà nói.

Phong không trách bạn vì biết Bảo mập không hề cố ý. Phong cũng không quan tâm việc mình có bị các bạn dè bỉu nữa hay không vì dù sao cũng đã bị đuổi học.

Đêm đến, Phong đứng trên sân thượng nhà Bảo mập. Nhà Bảo mập cao tới 4 tầng. Phong đứng trên nhìn xuống dưới với vẻ mặt chán nản. Cha mẹ không còn, bị đuổi học, bị bạn bè trêu trọc, mọi thứ tới cùng lúc khiến Phong không chịu được mà nghĩ quẩn.

Phong trèo lên lan can, sau đó nhắm mắt bước chân xuống dưới.

Một màu đen tăm tối, Phong nghĩ mình đã chết và trở thành ma. Nhưng lúc này trước mặt hắn có một bóng hình vừa lạ vừa quen.

Bóng hình mờ ảo giống như một hồn ma làm cho Phong có chút sợ hãi. Nhưng mà nghĩ lại thì hắn bây giờ đã chết cũng trở thành ma rồi thì có gì mà phải sợ.

Bỗng bóng ma kia mở chừng mắt, là một người đàn ông trẻ đẹp trai, mái tóc dài xõa trắng, mặc bộ đồ cổ trang cách đây khoảng hơn 1000 năm.

Giọng nói vang lên như từ âm tào địa phủ làm cho Phong sợ rụt cả chim vào.

” Tên kia, nhà ngươi đúng là nỗi thất vọng của gia tộc. Ngươi không xứng đáng làm con cháu nhà họ Trần.”

Phong hoang mang khó hiểu, trong đầu cấp tốc suy nghĩ hoàn cảnh hiện tại. Chẳng lẽ người đàn ông trước mặt lại là tổ tiên của mình. Phong cũng ham chơi và nghiện game nhưng chưa chơi ma túy bao giờ, chính vì thế chắc chắn không thể bị ảo tưởng được, hắn liền hỏi : ” Ông là ai?”

Người đàn ông kia gằn giọng đáp : ” Hậu bối hỗn láo, ta là tổ tông của ngươi đây.”

Giọng nói vang vọng làm Phong bủn rủn cả tay chân, nhìn sâu vào con mắt đầy sự tức giận của người đàn ông khiến Phong cảm thấy thật quen thuộc, cũng thật là sợ hãi giống như sự đàn áp về huyết mạch.

Phong bủn rủn mà nói : ” Ngài là tổ tiên của con sao? Sao con lại có thể nhìn thấy ngài ạ?”

Người đàn ông đáp : ” Ta là tổ tiên của ngươi, ta tên Trần Bình Sinh. Người gây dựng ra dòng họ Trần hùng mạnh một thời. Còn về nguyên nhân vì sao ngươi và ta gặp nhau thì cũng thật là tình cờ, có lẽ là do định mệnh.”

Trước tổ tiên, Phong cúi đầu quỳ lạy sau đó liền hỏi : ” Thưa tổ tiên, có phải con đã chết đúng không?”

Trần Bình Sinh đáp : ” Không, nếu ngươi chết rồi thì sẽ phải như ta.”

” Vậy sao con lại thấy người, chẳng phải khi chết rồi mới gặp được ma hay sao?”

” Vớ vẩn, mà sao ngươi lại tự tử?”

” Con…con chán sống quá rồi tổ tiên ơi.”

” Yếu đuối, nói ta nghe chuyện gì đã xảy ra.”

Phong kể lại cho tổ tiên mọi chuyện xảy ra, Trần Bình Sinh nghe xong thì cực kì tức giận. Khi hắn còn sống thì cả dòng tộc đều hòa thuận, yêu thương nhau. Không ngờ thời hậu bối lại nát như vậy.

” Được rồi ta sẽ giúp ngươi, nhưng ngươi phải thề rằng sẽ đưa dòng họ trở về như xưa.”

” Dạ vâng con hứa!”

Nói xong đầu óc Phong trở nên mơ hồ, sau đó hắn tỉnh lại khi bị tiếng của Bảo mập đánh thức.

” Ê Phong, mày điên à sao lại ngủ giữa sân?” Bảo mập khó hiểu khi thấy bạn thân nằm ngủ giữa sân lúc sáng sớm.

Phong ngồi dậy, nhận ra bản thân đang nằm giữa sân thì sực nhớ tới điều xảy ra. Hóa ra hắn nhảy từ trên sân thượng mà không chết là do được tổ tiên bảo hộ.

Phong cảm thấy cơ thể mình có chút khác, nhưng cụ thể là khác ở điểm nào thì hắn không biết. Để giải thích cho hành vi nằm ngủ ngoài sân của mình thì Phong nói rằng là do mình mộng du để cho qua chuyện.

Bảo mập tới giờ đi học, vậy nên Phong ở nhà cùng với cô giúp việc. Phong ngồi trong phòng của Bảo mập để chơi máy tính. Hắn vào các trang mạng xã hội để tìm thông tin về vụ tai nạn của bố mẹ, xem có gì uẩn khúc hay không.

Việc cha mẹ tai nạn, rồi hắn bị lấy mất căn nhà, bị gặp nạn rồi bị đuổi học. Mọi chuyện không thể nào ập đến cùng lúc được, mà người nằm trong diện tình nghi nhất lúc này Bình.

Phong hiện tại không dám gọi cho chú mình nữa vì sợ, hắn sợ ông chú này sẽ làm gì hắn.

Gia đình Phong có nhiều người nhưng họ đều là người có tiền, tuổi thơ của Phong từng trải qua việc các thành viên trong gia đình không hòa thuận vì vấn đề làm ăn, kinh doanh.

Bố của Phong là người giỏi nhất trong 3 anh em, tiếp đó mới là Bình, cuối cùng là chú An. Ông nội Phong mất cách đây 5 năm, để lại gia tài cho cả 3 anh em. Tài sản chia đều nhưng có vẻ chú Bình và chú An không hài lòng cho lắm. Nhiều lần Phong thấy hai người chú này và bố cãi nhau.

Đấy là với mối quan hệ ruột thịt, còn với vợ của hai người chú này cũng chẳng tốt đẹp gì. Họ xinh đẹp không ai phủ nhận, nhưng cái cách họ nhìn vào khối gia tài đồ sộ của nhà họ Trần khiến Phong cũng phải ớn lạnh.

Bình có hai người con một trai một gái, con trai kém Phong một tuổi còn con gái kém phong 4 tuổi. Là anh em họ nhưng chẳng ưa gì nhau, có lẽ từ khi còn bé bọn chúng đã được gieo cái tư tưởng gì đó vào đầu. Nên cho dù có là người thân thì vẫn có một khoảng cách vô hình nhất định.

An cũng có hai người con và đều là con gái, tuy nhiên hai cô bé này còn khá nhỏ nên Phong không tính vào.

Chẳng thể nhờ vả được ai, Phong chọn cách cắt đứt liên lạc với người thân bên nội.

Còn bên ngoại của Phong thì gia đình ông bà nội cũng thuộc hàng giàu có nhưng không thể so được với nhà nội. Tuy nhiên gia đình bên ngoại của Phong cũng lắm vấn đề giống như gia đình bên nội.

Quanh đi quẩn lại không biết nhờ cậy vào ai, không tiền, cũng may là mấy giấy tờ tùy thân quan trọng hắn để trong balo nên không bị mất. Có nhà không thể về, có người thân nhưng không dám liên lạc. Phong thực sự cảm thấy buồn.

Bỗng Phong nhận được tin nhắn, là tin nhắn của một người bạn đặc biệt, là crush của Phong.

Anh Thư là một cô tiểu thư chính hiệu, giàu có chẳng kém gia đình nhà Phong. Phong cách ăn mặc sành điệu, nhanh sắc thuộc top đầu của trường, vóc dáng vạn người mê. Nàng là tâm điểm của mọi sự chú ý, là người con gái mà tất cả nam sinh đều muốn sở hữu.

Đương nhiên, nhà nàng có đủ nên nàng không thiếu gì. Còn đối với đám nam sinh thì nàng coi là không cùng đẳng cấp nên không bận tâm. Trong cái trường này gia đình đủ sức để môn đăng hậu đối với nhà nàng chỉ có nhà họ Trần của Phong.

Cả hai cũng có tình ý với nhau, nhưng chưa kịp làm gì nhau thì gia đình Phong đã xảy ra biến cố.

Phong đọc được tin nhắn của Anh Thư thì cảm thấy vui trở lại, đặc biệt là Anh Thư hẹn Phong ra quán cà phê để tâm sự. Phong lập tức lên đồ rồi ra khỏi nhà.

Và Phong đã mắc sai lầm, đó là một cái bẫy. Phong tới điểm hẹn thì thấy Anh Thư đã đợi sẵn, hắn vui vẻ chào hỏi nàng.

” Cậu đợi tớ lâu không?”

” Không, tớ mới tới thôi cậu ngồi đi.”

Anh Thư mỉm cười đầy xinh đẹp, làm cho Phong mê mẩn. Anh Thư hỏi tại sao Phong không đi học, Phong cũng không giấu diếm gì mà kể ra việc mình đã nghỉ học.

Anh Thư tỏ ra rất buồn vì điều này, sau đó nàng rủ Phong đi ra công viên. Phong cũng không nghi ngờ gì mà đi theo, cho tới khi cả hai ngồi ở công viên nói chuyện được vài câu thì có ba người đàn ông cao lớn tới trêu ghẹo Anh Thư.

Crush bị trêu chọc đương nhiên không thể đứng nhìn, Phong liền ra tay anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng với một thằng công tử bột quen ăn sung mặc sướng rồi thì làm sao có thể đánh lại ba gã đàn ông to cao. Kết quả bị chúng đánh cho lên bờ xuống ruộng, một thằng còn cầm một khúc cây khô gần đó phang vào đầu cho Phong bất tỉnh.

Lúc này Phong loạng choạng nằm vật ra đất, hình ảnh cuối cùng mà Phong nhìn thấy là Anh Thư đang đứng mỉm cười vỗ tay, giống như vở kịch này do nàng bày ra vậy.

4.3 11 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
6 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
TH060201
TH060201
1 tháng trước

Đổi tên truyện như nào nhỉ mọi người???

TH060201
TH060201
1 tháng trước
Trả lời  doctruyen14

Mình vừa gửi đó, bạn duyện giúp mình

TH060201
TH060201
1 tháng trước
Trả lời  doctruyen14

Mình gửi rồi bạn duyệt giúp mình

TH060201
TH060201
1 tháng trước
Trả lời  doctruyen14

Làm sao để đăng các chương tiếp theo vậy ad

Đế Quân
Đế Quân
30 ngày trước
Trả lời  TH060201

Ra chương nhanh nhanh tác ơi. Hóng quá