Mê Luyến Con Dâu – Update Chương 34

(31) Say Rượu

Chờ tới giờ cơm, lão gia tử mới chậm rãi đi xuống từ trên lầu mà vẫn không hề thấy bóng dáng của Mạnh Luật Nhiên.

Cô cũng không hề hỏi gì tới hằn, thấy dì giúp việc đang bắt đầu dọn cơm và mời ba chồng mình ăn cơm. Sau đó cô thấy ông ấy nhìn chằm chằm ngoài cửa rồi lại quay qua trừng mắt liếc cô một cái.

“Cẩn Khiêm à, con gọi điện thoại hỏi một chút thử xem sao giờ này Luật Nhiên chưa về nữa.”

Trong mắt Mạnh lão gia thì Tô Vưu Lê quả thật là một hồng nhan hoạ thuỷ khiến cho hai cha con trở mặt thành thù, làm cho đứa cháu cưng của ông không chịu về nhà ăn cơm.

“Nó đã lớn rồi chẵng lẽ còn không biết quan tâm chính mình sao?Không trở về chắc là đã đi ăn bên ngoài rồi.”

Mạnh Cẩn Khiêm không có ngu mà gọi điện cho tên tiểu tử thúi kia về đâu không trở về càng tốt, miễn là không dây dưa với Vưu Lê là được.

“Kêu con gọi thì con cứ gọi đi nói nhiều vậy làm gì.” Ông ấy đem chiếc đũa gõ mạnh cái phốc trên bàn, tức giận hét lên.

Mạnh Cẩn Khiêm không nghĩ tới ông ấy lại giận vì việc nhỏ như vậy nên mới cùng ông ấy cãi nhau không muốn làm lớn chuyện hơn nữa nên Mạnh Cẩn Khiêm liền lấy điện thoại ra gọi Mạnh Luật Nhiên.

“Tại sao ngươi chưa về?”

Mạnh Cẩn Khiêm nhíu mày không biết đầu dây bên kia Mạnh Luật Nhiên nói gì thì hắn vừa nói xong liền đem cuộc trò chuyện tắt máy.

“Nó hẹn bạn bên ngoài ăn cơm kêu chúng ta không cần đợi nó.”

Đã nói là hắn đã hẹn bạn rồi mà ông không chịu nghe. Hắn cũng không muốn vì vấn đề nhỏ xíu này mà tức giận nữa sợ là tới lúc đó ông ấy lại nói hắn vì vợ mà không cần cha. 

Hắn nhìn Tô Vưu Lê vẫn đang vùi đầu vào ăn cơm chắc là trong lòng cô cảm thấy ấm ức.

Một lát sau, Mạnh Luật Nhiên cũng quay trở về, Mạnh lão gia liền nói:

“Luật Nhiên sắp ra trường rồi, có phải về sau ở lại Bắc Thành hay không?”

Bạn bè của Mạnh Luật Nhiên có rất nhiều bạn bè, cơ hồ đều là con ông cháu cha, trong nhà có tiền.  

“Con thật muốn đi theo mọi người nhưng mà cha không muốn, con chỉ có thể ở lại Bắc Thành mà thôi.”

Mạnh Luật Nhiên tự cười bản thân mình.

“Luật Nhiên à…con rốt cuộc muốn gì đây?Cha con tuy rằng đã hơn 40 tuổi nhưng mà muốn sinh một đứa con thì không có vấn đề gì hết nhưng mà nếu như là người đàn bà kia đẻ ra thì con làm sao bây giờ?”

Chuyện của Mạnh Luật Nhiên và Mạnh Cẩn Khiêm ai ai cũng đều biết, vợ mình đột nhiên trở thành mẹ kế của mình biết đi đâu tìm ai đòi lý lẽ đây.

Hơn nữa nghe nói cha của Mạnh Luật Nhiên cùng vợ của hắn tình cảm rất tốt nếu về sau có con thì chưa chắc là tài sản Mạnh gia thuộc về hắn đâu.

“Haha, cũng đúng dù sao con cũng không định cưới vợ đẻ con, chờ họ sinh ra con của họ cũng chính là con của con.”

Tô Vưu Lê đối với Mạnh Luật Nhiên là ước muốn đến chết hiện tại trước mắt hắn không có khả năng đối phó với Mạnh Cẩn Khiêm được nhưng mà ông ấy hãy đợi đó vì một khi có năng lực phản kháng hắn nhất định phải đoạt Tô Vưu Lê từ trong tay Mạnh Cẩn Khiêm trở về.

“Cái gì?”

Mọi người ai nấy đều bày ra vẻ kinh ngạc nhìn Mạnh Luật Nhiên.

Gì mà gọi là đem con của cha coi thành con của mình?Cô gái kia tốt như vậy sao, không chỉ làm Mạnh Cẩn Khiêm đem về nhà xem như báu vật mà yêu chiều mà còn làm cho Mạnh Luật Nhiên tình cũ ly hôn nhớ mãi không quên?

“Hôm nay tìm con tới là chỉ có việc nhỏ thế thôi à?”

Ánh mắt Mạnh Luật Nhiên đen tối, khoé miệng cười mang theo tia lạnh. Hắn không màng tính mạng leo lên phía trên chỉ với một ước mong là đem cô gái hắn yêu trở về, ai cũng không thể ngăn cản hắn được.

“Uất ức em rồi.”

Tô Vưu Lê nghe Mạnh Cẩn Khiêm an ủi xong liền lắc đầu, nhàn nhạt cười nói.

“Có gì đâu mà uất ức em! Ba nói đúng mà anh nếu là em thì em cũng không thể nào thích có người con dâu như vậy được.”

Cô biết Mạnh Cẩn Khiêm vì cái gì mà tức giận như vậy bởi vì khi nãy ở trên bàn cơm lão gia tử trừng mắt liếc cô một cái hơn nữa còn đem việc Mạnh Luật Nhiên không về ăn cơm đổ lên đầu cô.

“3 ngày sau chúng ta liền rời khỏi đây.”

Hôm nay đã gần kết thúc ngày, ngày mai Mạnh Cẩn Khiêm còn phải đãi khách xả giao ở Bắc thành và còn tham dự ít nhất một hội nghị.

“Anh đừng nóng lòng vậy mà, chồng à anh suy nghĩ suy nhiều quá rồi một chút ấm ức như vậy em đều chịu nỗi hết mà! Em đâu phải là viên pha lê dễ vỡ đâu.”

Tô Vưu Lê tuy rằng rất vui lòng khi Mạnh Cẩn Khiêm quan tâm vả bảo vệ cô như vậy nhưng mà cô không muốn mang danh là hồng nhan hoạ thuỷ đâu. Dù sao trừ bỏ việc về quê ăn tết thì cô cũng sẽ không tới Bắc thành. Lần sau nếu anh ấy có việc ở Bắc thành thì cứ để anh ấy đi một mình đi.

Mạnh Cẩn Khiêm thở dài trong lòng. Tô Vưu Lê quá hiểu chuyện anh rất đau lòng cho cô.

“Vậy thì 7 ngày sau chúng ta về nhé e.”

Tô Vưu Lê nghe xong vội vàng gật đầu.

Rốt cuộc cũng tới lúc ăn Tết rồi Mạnh gia hôm nay rất náo nhiệt! Bạn bè thân thích đến tận trăm người, may mắn là toà nhà Mạnh gia rất lớn.

Tới giờ ăn cơm, đình viện bên trong bày mười mấy bàn, Tô Vưu Lê còn bị Mạnh Cẩn Khiêm mang đi kính rượu trưởng bối. Cho dù uống không nhiều nhưng mà Tô Vưu Lê cảm thấy có chút choáng váng đầu óc.

“Chồng ơi, em hơi say rồi, em lên nghỉ ngơi một chút nha anh ở đây lo tiếp đón mọi người đi nhé.”

Tô Vưu Lê nói với Mạnh Cẩn Khiêm rồi liền lên lầu.

Mạnh Cẩn Khiêm còn muốn đưa cô lên nhưng mà cô thấy Mạnh Cẩn Khiêm còn bị người ta gọi tới nói chuyện vì thế cô liền cự tuyệt. Đều đã lớn tới chừng này tuổi rồi sao phải cần người đưa đi nữa.

Cô cũng không uống nhiều, đi đường cũng hề loạng choạng nhưng mà đầu cô rất đau.

Tô Vưu Lê đi đến nửa đường liền bị gọi lại.

“Vưu Lê.”

À thì ra là Mạnh Luật Nhiên vẫn luôn đi theo phía sau đuôi của cô, chờ tới nơi không có ai hết thì hắn đứng ra ngăn cô lại. Ánh mắt hắn vẫn có tí gì đó mà luôn luôn nhìn chằm chằm cô làm cho Tô Vưu Lê có chút sợ hãi trong lòng.

“Luật Nhiên…”

Tô Vưu Lê cắn môi, không biết nên nói gì vào lúc này mới là tốt. Cô đối mặt với Mạnh Luật Nhiên đều cảm thấy phức tạp, hiện tại bản thân đang uống rượu thì đầu óc trong đầu càng trống trơn.

“Vưu Lê, em vẫn còn thích anh đúng không? Cha anh không ở nơi này em nói thật với anh đi, em thích anh đúng không.”

Mạnh Luật Nhiên xông tới bắt lấy bả vai của Tô Vưu Lê, gắt gao làm Tô Vưu Lê phải né ra. Cô bị doạ đến sắc mặt tái méc không ngừng run rẩy lắc đầu.

“Không có…Luật Nhiên anh muốn làm gì đây.”

“Anh làm gì?”

Mạnh Luật Nhiên đột nhiên ôm lấy cô gắt gao không từ bỏ, hắn điên như thế làm cho cô có chút sợ hãi, rượu trong mình cũng tỉnh hơn một nửa. Cô muốn đẩy hắn ra, dùng hết sức bình sinh để giãy giụa, nhưng vì sợ hãi sẽ gây ra tiếng động ảnh hưởng tới người khác cho nên cô cũng không dám kêu lên.

“Anh buông tôi ra được không, anh quên là hiện tại chúng ta có quan hệ gì hay sao? Nhiều người như vậy anh để cho người khác thấy thì họ nói Cẩn Khiêm như thế nào?Anh buông tôi ra.”

Mạnh Luật Nhiên nghe lời buông ra, nhưng ánh mắt vẫn điên cuồng chấp chứa tình cảm như thế.

P/s: Chỉ còn 3 chương thôi là kết thúc bộ truyện Mê Luyến Con Dâu nha, và đây là đứa con tinh thần thứ 2 của mình mình sẽ cố gắng update nó trong tuần này nhé.

Cảm ơn mọi người vì thời gian cũng lâu như vậy rồi mà mọi người vẫn còn theo dõi Bối. 

Bối xin chân thành cảm ơn.

4.7 7 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận