Cô nhân tình bóng tối – Ký Sự 18+ – Update Chap 39

Một tay tôi xé toang chiếc áo của chị, lại một bầu vú ngồn ngộn lộ ra trước mặt, chị không phản ứng lại, mắt vẫn nhắm nghiền, miệng xin lỗi, van xin tôi đừng làm thế.
– Chị xin lỗi, đừng, em ơi đừng.
Mồm là thế nhưng tay chị chẳng phản ứng gì để đẩy tôi ra. Tôi giật phăng chiếc áo ngực ném xuống đất, tiện tay kéo luôn cả chiếc quần của chị xuống.
Chị còn chẳng thèm mặc quần lót. Chỉ hiện lên cái mu cao, đen. Cũng khá hấp dẫn, vì chị đầy đặn hơn em của tôi mà.
Tôi đẩy chị vào sát mép điện thờ, chị khẽ giơ 2 tay chống vào điện, 1 tay tôi luồn xuống móc cái bím kia, tôi còn chẳng thèm nhìn, cho tay vào móc thô bạo, nó cũng từ từ rỉ nước, ướt cả 2 ngón tay.
Hoá ra cũng dâm chứ có thường đâu. Miệng chị vẫn đừng em ơi. Tôi kéo khoá quần xuống, lắc thằng em cho nó cứng hơn, rồi cà cà vào mép lồn chị, sau đó tôi ấn mạnh, chứ không còn nhẹ nhàng như trước, từng cú nhấp như xé toang cái lồn đó. Tuy sinh 2 lứa, nhưng thực sự nó không hề tã, mà nó đầm, đầm từ dáng người, cái mông, đến cái lồn cũng đầm theo đúng nghĩa.
Tiếng a ư dần to hơn, rồi thay cho tiếng a ư là tiếng Nam mô a di đà phật liên tục bật ra khỏi miệng chị.
Tiếng rên nhục dục phát ra kèm theo tiếng bạch bạch đầy kích thích, kèm tiếng nam mô, trong một không gian trang nghiêm như này thật đúng là cảnh tượng chưa từng được nghĩ.
– A, chị ra em ơi, ư, ư.

Tôi cố nhấp thêm những phát nhanh và mạnh, dòng tinh như chực bờ bắn ra. Tôi rút con cặc ra, kéo chị quay lại, ấn đầu chị xuống, dừng dòng tinh bắn thẳng lên mặt chị, nó nhiều phủ kín cả môi, vài giọt bắn lên khoé mắt chị.

Chợt bừng tỉnh.
Ơ ĐM, mày nghĩ cái méo gì vậy T. Tôi tự nhủ, mặc dù muốn trả thù nhưng đây không phải cách, cũng không phải cái đích.
May mà nó chỉ là dòng suy nghĩ thoáng qua. Chứ thật thì thật phỉ báng thần phần.

Tôi xin phép chị về trước vì cảm nhận như chị không muốn tiếp câu chuyện, chị cũng chẳng ngoái ra, mà tay vẫn lần tràng hạt, miệng vẫn đang đọc kinh như muốn sám hối điều gì.

Rời xa nhà chị, tôi như mất hồn, chẳng biết tiếp nhận chuyện này ra sao, chẳng biết đối diện với em và cư xử như nào.

Tôi báo sếp xin nghỉ phép có công việc. Chỉ một dòng tin nhắn cho em là tôi có công việc gấp cần giải quyết, vài hôm sẽ về.

Em có gọi điện và nhắn tin, nhưng tôi đã tắt máy không muốn nghe.
Tôi chạy xe đến một bãi biển hoang sơ, cách xa thành phố tôi ở. Nơi đây chẳng tấp nập, chẳng ồn ào, chẳng có những đau khổ.
Hàng phi lao xào xạc buồn đến lạ, tiếng sóng lúc dồn lúc trải làm ánh mắt xa xăm nhìn theo dòng nước dần xa, như tương lai bất định vậy.

Tôi men dọc theo bờ cát, đến dựa vào một gốc phi lao, ánh nắng cứ chói chang xuyên qua tán lá. Mẹ, phi lao mà, lá nó cản được nắng đâu, như cuộc đời vậy, một tay đâu che nổi cả thân người.

Nhắm mắt như quên đi cay đắng, rồi bao ý nghĩ về việc phải tiếp tục ra sao, trả thù như nào…cứ hiện dần lên trong đầu.
Miên man suy nghĩ thì có tiếng bước chân lại gần.
– Anh gì ơi? cho em hỏi mấy giờ rồi ạ?
Ngẩng mặt lên là một khuôn mặt xin xắn, trắng trẻo, khoé mắt long lanh như mùa thu HN. Đôi môi đỏ mọng như quả dâu tây đang mời chào.
Tổng thể tôi không chú ý được, nhưng đẹp thật. Ánh mắt mở ra sau khi bị ánh mặt trời xuyên thấu thì lại tiếp nhận cái khuôn mặt đẹp đẽ này, rõ cứ như là mơ.
– Hơn 3h chiều gần 4h đến nơi rồi e.
Tôi trả lời mà chẳng thèm nhìn đồng hồ, tưởng rằng trả lời cho qua thì ai ngờ em bảo.
– Em cám ơn, giờ này em đi bắt xe về HN chắc không kịp rồi.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
1 Bình luận
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Long
Long
1 năm trước

Thằng T xàm vcl