Chuyện Tình Mùa Lũ – Siêu Phẩm ( Update Chap 45C Hết )

Chương 20: Con yêu anh ấy.

Ra đến mép Sông cũng đã khoảng 10 giờ đêm, trời tối đen như mực, trước mặt Nghĩa là cái túp lều của chú Lãm, ở dưới sông, con thuyền gỗ nhỏ đang lênh đênh dập dềnh theo nhịp nước, một đầu buộc vào chân cột của túp lều. Thuyền ở đây, có nghĩa là chú Lãm không đi đăng cá đêm, vậy chắc chắn chú đang ở trong lều rồi.

Nghĩa muốn dành cho chú một sự bất ngờ, vì vậy cậu không gọi chú mà để dép bên dưới, chân trần bước lên bậc cầu thang đi lên lều.

Mặc dù cố gắng không phát ra tiếng động, nhưng lều làm bằng những cây tre, cây nứa, cây gỗ ghép lại nên vẫn rung rung, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để Lãm biết được có người đang đến, Lãm hồi hộp đến lạ, bởi trong đầu Lãm lúc này khẳng định chắc như đinh đóng cột người đang bước nhẹ lên lều không ai khác vào giờ này chính là ……… Tươi.

Nghĩa đẩy cánh cửa gỗ tạo ra tiếng kêu “cọt kẹt”, bên trong tối om, chắc là điện lưới chưa kịp kéo ra đến đây, mà cũng chẳng ai cho chú kéo điện bởi trong con mắt của chính quyền địa phương, túp lều chú Lãm không phải là nơi sinh sống của một hộ gia đình, nó chỉ là một nơi ở tạm của người đánh cá mà thôi.

Bước cả hai chân lên sàn lều thì một người lao đến ôm chầm lấy Nghĩa rồi nhanh như lúc ôm lại buông tay ra ngay, Nghĩa bất ngờ vì hành động của chú:

– “Chú Lãm!”, rồi Nghĩa nghĩ nhanh trong đầu: “Chẳng lẽ chú nhớ mình đến thế sao?”

Lãm biết mình đã ôm nhầm người, vừa rồi Lãm theo thói quen từ đằng sau vòng tay lên phía trước bóp vào hai bên ngực, nhưng không tìm thấy bầu vú quen thuộc mà phẳng lì nên mới phát hiện ra là mình đã nhầm, nghe tiếng hô thì nhận ra là Nghĩa:

– Nghĩa hả, vậy mà chú cứ tưởng …………….

– Tưởng gì hả chú?

– “À ………. không ……………. Chú tưởng kẻ trộm!”, không lẽ chú lại nói: “tưởng là mẹ cháu”

Thấy trong nhà tối om, Nghĩa dò dẫm đi sâu vào phía bên trong:

– Sao chú không thắp đèn lên. Mà chú chưa kéo điện lưới ra đây à?

Thực ra nếu muốn có điện không khó, Lãm chỉ việc đấu dây nhờ một gia đình nào gần nhất là được, nhưng Lãm cố tình không muốn túp lều mình có điện, bởi bóng đêm chính là thứ mà Lãm cần nhất, bóng đêm là điều tối quan trọng cho một mối tình vụng trộm:

– Để chú thắp đèn, người ta không cho kéo. Mà thây kệ, chú thì cần điện làm gì chứ.

Rồi ánh lửa lóe lên trong bàn tay Lãm, mùi diêm sinh tỏa nồng nồng, Lãm châm lửa vào cái đèn dầu để ở đầu manh chiếu vẫn hay dùng để nằm ngủ.

Khi ánh đèn vừa lóe sáng, cả Lãm và Nghĩa đều nhìn thấy một vật vô cùng tế nhị nằm gọn gàng ngay trên chiếc gối đầu, đó là một chiếc quần lót mầu trắng. Lãm nhanh tay vo viên cái quần lót và dúi vào túi quần mình, anh cầu trời khấn phật cho Nghĩa không nhìn thấy cái quần lót ấy. Đó chính là cái quần lót của Tươi, hôm nọ Tươi qua đây, khi địt xong thì vội quá quên không mặc lại quần lót. Lãm cũng chưa gặp lại để trả, mà thực ra anh cũng không có ý định trả, cứ coi như đó là vật thay người. Cả tuần nay, chiếc quần lót luôn luôn ở chỗ cái gối đầu này.

Nghĩa thấy chú giấu giấu giếm cái quần lót thì cũng không tiện nói thêm, nhưng cậu hiểu rằng có một sự gì đó thay đổi ở chú. Bao nhiêu năm cùng chú đánh cá, chưa bao giờ cậu thấy chú nói về một người phụ nữ nào. Nay có cái quần lót phụ nữ ở trên gối, nhất định là chú đã có người thương rồi, chỉ không biết người đó là ai thôi.

Lãm phá tan im lặng và cũng để lái suy nghĩ sang một chuyện khác nên hỏi:

– Về bao giờ?

Nghĩa ngồi cạnh chú, nhìn ngắm một hồi trong túp lều, ánh sáng đèn dầu mờ mờ nhưng cũng đủ để nhìn thấy những vật dụng đơn sơ trong đây. Chẳng khác gì so với ngày cậu còn ở nhà cả, có khác duy nhất chính là vật đang nằm trong túi quần chú:

– Cháu vừa về nhà được một lúc rồi ra thăm chú luôn. Chú dạo này khỏe không?

Không cần chú trả lời thì Nghĩa cũng biết chú khỏe, chỉ là thuận miệng mà hỏi cho có chuyện thôi. Chú beo béo ra, người phây phây hồng hào, ánh mắt cũng sáng long lanh càng làm chú thêm nét phong trần. Nói gì thì nói, chú cũng chỉ mới hơn bốn mươi một chút, cái tuổi đẹp nhất, chín nhất của một người đàn ông.

– Uh, chú khỏe, cháu thế nào, làm ăn trên đấy có được không? Nghe mẹ cháu nói cũng kiếm được hả. Vừa rồi còn gửi tiền về cho mẹ.

Cái đêm hăm ba tháng Chạp ấy chính là cái đêm mà Tươi lén ra đây, hai người đã địt nhau ở ngay chỗ này. Có một sự trùng hợp không hề nhẹ, cũng cái đêm ấy, ở trên Hà Nội, Nghĩa đã chọc buồi vào lồn của Mận.

– Vâng, tuy có hơi vất vả nhưng cũng kiếm được chú ạ.

Trầm trầm một lúc rồi chú Lãm tế nhị nói:

– Ở trên thành phố nhiều thị phi, người ta không lành và thật thà giống người quê mình đâu. Lựa mà sống biết chưa.

Nghĩa hiểu ý chú đang muốn nói đến chuyện gì, chú Lãm và Nghĩa thân nhau từ lúc Nghĩa còn là bé con cơ, ở một khía cạnh nào đó, Nghĩa coi chú như một người cha thứ hai của mình:

– Chú biết chuyện của cháu rồi ạ?

– Cả làng cả tổng này người ta đồn ầm lên rồi, sao chú không biết.

Nghĩa vừa về nên chưa thể biết được những lời đồn thổi của dân làng dành cho mình nó ghê gớm như thế nào. Vừa rồi mẹ cũng nói, giờ đến chú Lãm cũng nói, cậu bắt đầu thấy run run vì sợ:

– Họ nói sao hả chú?

Lãm ấp úng không muốn nói hết ra những lờn đồn thổi, bởi anh không muốn Nghĩa nghe thấy:

– Thì …….. thì ……. Mà thôi. Họ nói gì kệ họ.

– “Chú nghĩ thế nào?”, đó mới là điều mà Nghĩa quan tâm nhất lúc này, bởi cậu trước nay vẫn coi chú như một người thân của mình.

Lãm đứng dậy, đi ra mép của lều đẩy cánh cửa bằng liếp ra phía sông, chống một thanh gỗ nhỏ để cánh cửa không bị sập trở lại, gió ở sông Hồng vi vu thổi vào:

– Chú biết cháu từ lúc cháu còn chưa biết đi. Giờ cháu đã mười tám mười chín tuổi rồi. Chú tin cháu không bao giờ làm chuyện ấy. Kệ người ta nói gì thì nói đi cháu, nói chán rồi họ thôi ấy mà. Tâm mình sáng thì mình không sợ một điều gì cả, cháu biết chưa.

Đúng, “tâm mình sáng” thì mình không sợ một điều gì cả. Nghĩa đã nghĩ như vậy kể từ khi gặp chuyện, nay một lần nữa lại được chú Lãm khẳng định càng làm cho Nghĩa nghĩ rằng hành động của mình là đúng.

Thế rồi hai chú cháu cứ mải miết nói hết chuyện này đến chuyện khác. Nghĩa kể cho chú nghe những ngày tháng ở trên Hà Nội của mình, những công việc mình đã làm, những con người mình đã gặp, và cả những dự định của mình trong tương lai nữa.

Chú Lãm cũng lần lượt kể cho Nghĩa về những chuyện của làng quê, những thăng trầm của xóm làng trong thời gian Nghĩa đi xa.

Cứ thế thời gian chẳng mấy mà trôi đi, đã quá nửa đêm mới dứt ra được. Khi Nghĩa ra về, Lãm mới rút trong túi quần mình ra chiếc quần lót mầu trắng của Tươi rồi úp lên mặt mình hít một hơi thật sâu vào trong lồng ngực, mùi bướm của Tươi vẫn còn phảng phất, bởi chiếc quần lót từ bấy đến giờ chưa được giặt.

——-

Về đến nhà thì đã thấy mẹ vớt bánh xong, đang rửa ở sân giếng, có hơn chục đồng bánh được Tươi xếp gọn gàng vào trong một cái nia.

– Mẹ vớt bánh rồi à?

Tay nhanh thoăn thoắt rửa từng chiếc bánh, nhìn Tươi làm việc gì cũng nhanh nhẹn và khéo léo. Ở quê, Tươi đã nức tiếng là một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa đảm đang:

– Gớm, chờ anh về thì có mà nát hết bánh. Có đói không, mẹ bóc cho một cái mà ăn.

– “Thôi con không ăn đâu mẹ, con chả đói”, Nghĩa cũng sắn tay áo phụ giúp mẹ. Vừa làm cậu vừa nói: “Mẹ này, chú Lãm hình như có người yêu rồi thì phải?”

Tươi giật mình đánh thót một cái vì lo lắng hình như Nghĩa đã phát hiện ra chuyện gì:

– Sao con biết?

– Thì con ………. con thấy ở trong lều của chú ấy có ………… có ……… quần lót của phụ nữ.

Đến lúc này Tươi chỉ lo lắng là không biết Nghĩa có phát hiện ra chiếc quần lót ấy là của mình không. Hôm hăm ba vừa rồi, cô vội quá nên không kịp mặc quần lót vào, về đến nhà mới phát hiện ra là mình đã để quên, cũng định lần sau ra đấy thì lấy về luôn. Ai dè chưa kịp thì đã bị Nghĩa phát hiện ra rồi.

– Gớm …………. người đấy thì có mà ……….. ma nó rước.

Nói xong Tươi tủm tỉm cười, trong lòng cô đang nghĩ gì thì Nghĩa không tài nào mà biết được.

– Mẹ nói vậy. Con thấy chú ấy cũng được mà, phong trần này, nói năng dễ nghe này. Nói chung …….. chú ấy mà không lấy vợ con thấy là lạ làm sao ấy.

– Biết gì mà nói, thôi bưng bánh vào trong bếp cho mẹ rồi đi ngủ đi.

Tối đó, hai mẹ con ngủ chung một giường ở gian ngoài vì cái giường trong buồng là dành cho ông Bừng. Mọi người đừng nghĩ và đừng phán đoán là có chuyện gì đó giữa hai mẹ con nhé. Nghĩa không nghĩ như vậy mà Tươi thì cũng thế. Chỉ có ngủ và ngủ thôi, đương nhiên trong lúc ngủ thì họ cũng nghĩ về tình dục, nhưng không phải là nghĩ về nhau, Tươi nghĩ về Lãm, còn Nghĩa thì nghĩ về Cẩm Tú, và thỉnh thoảng là Mận nữa.

—–

Mới đầu giờ sáng ba mươi Nghĩa đã mò ra đứng ở trên đê, chỗ rẽ vào xóm bãi để chờ chị Nhài về, mọi năm cứ khoảng hai nhăm hai sáu là chị sẽ về, nay đã ba mươi rồi mà không thấy chị đâu. Cả hai mẹ con đều sốt ruột lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra.

Nghĩa đứng đó cứ đi đi lại lại để chờ, nhưng càng chờ càng không thấy đâu. Có một điều khác so với hồi xưa, đó là những người dân làng không còn nhìn cậu vừa cười vừa chào nữa. Nếu Nghĩa chào trước thì cũng chỉ nhận được cái gật đầu hờ hững của họ rồi quay đi mà thôi. Nghĩa cảm nhận thấy rất rõ thái độ của những người làng đối với mình, họ nhìn mình giống như là nhìn một tên tội phạm vừa mới được tha tù về, hoặc là giống như một kẻ nghiện ma túy bị nhiễm Sida. Có lẽ họ đã quá thất vọng, bởi trước giờ họ vẫn lấy Nghĩa ra làm hình mẫu để dậy con cái họ, nhưng nay họ lại phải dậy lại rằng: “đừng có thành thằng ăn cắp giống thằng Nghĩa ở trong xóm Bãi”.

Nghĩa mới ở nhà có một chút ít thời gian như vậy thôi mà đã cảm nhận được cái sự ghẻ lạnh, khinh miệt của mọi người nó ghê gớm như vậy rồi. Không hiểu mẹ ở nhà sẽ phải chịu đựng như thế nào nữa, họ đương nhiên sẽ nói: “mẹ nào con nấy”, “không dậy được con” .v.v. và .v.v.

Chờ đến trưa vẫn không thấy chị, Nghĩa lủi thủi về nhà, đến cái ngã tư đường, Nghĩa không rẽ phải về nhà mình mà rẽ trái. Cậu muốn đến thăm Trang. Đêm hôm qua về muộn quá cậu không sang được, sáng nay thì lại phải đi chờ chị nên cũng không có dịp sang. Với Trang, Nghĩa vẫn còn rất nhiều tình cảm và hy vọng vào mối tình đầu này, dẫu biết rằng thời gian vừa qua ở trên trường, Trang ít nhiều đã có sự thay đổi về mặt tình cảm khi ở bên cạnh luôn luôn có Toàn quan tâm, lo lắng. Đúng như lời của Tuyết tiểu thư đã từng nói với Nghĩa hôm ở ghế đá dưới gốc cây xà xừ, nếu Nghĩa cứ không chịu quan tâm đến Trang nhiều thì sẽ mất Trang lúc nào không hay.

Đứng ở cổng, Nghĩa gọi với vào bên trong:

– Trang ơi! Trang ơi!

Vừa mới gọi dứt câu thì ở bên trong, cô Thắm là mẹ Trang lạnh lùng bước ra, ánh mắt cô khác hẳn so với ngày xưa mà hờ hững, nghi ngại nhìn Nghĩa giống như những người dân khác ở làng. Cô Thắm đứng ở phía trong chiếc cổng đan thưa bằng các nan gỗ:

– Trang nó không có nhà. Cháu về đi.

Nếu bình thường là trước đây, mỗi lần Nghĩa sang chơi với Trang, thì cô Thắm sẽ đon đả mở cửa mời Nghĩa vào, nhưng nay, ở bên trong cô trả lời hờ hững vô cảm thì đã đành, còn hành động của cô đã nói lên tất cả, cô đứng im mà không mở cổng, có lẽ cô không muốn rước một kẻ ăn cắp vào trong nhà, cô đuổi khéo.

– Cháu vừa về hôm qua, Trang đi đâu hả cô?

Cô Thắm chưa kịp trả lời thì tiếng nói quen thuộc ở bên trong vọng ra, vừa chạy ra cổng đón Nghĩa, Trang vừa nói:

– Nghĩa à! Tớ đây. Cậu vào nhà đi.

Ra đến nơi, Trang vừa mở cửa cho Nghĩa vừa nhìn mẹ nói: “Ơ, sao mẹ không mở cửa cho Nghĩa?”

Cô Thắm biết là không thể cản được con nên đành quay mông bước vào trong. Nhưng cô không quên kèm theo một câu nói bâng quơ không chủ đích cụ thể là nói ai: “Thời buổi này chả biết thế nào mà lần, ăn cắp nhan nhản ra đấy”.

Nghĩa bước vào bên trong cánh cổng, nhìn Trang một lượt, Trang xinh đẹp ra rất nhiều, mọi thứ hình như đã lớn hết rồi thì phải, vùng ngực mặc dù có cái áo khoác nhưng lùm lên trông thấy. Chiếc quần vải dài đến tận gót chân hình như hơi chật so với cô thì phải làm cho bộ mông căng phồng ra. Mái tóc tết đuôi sam lủng lẳng hai bím tóc sau lưng. Vừa định hỏi là Trang về quê từ bao giờ thì cô Thắm vào đến sân nhà nói rất to vọng xuống gian bếp:

– Toàn ơi, xong chưa, bưng mâm cơm lên đây.

Nghĩa sững người, Trang cũng ái ngại không kém. Toàn đến đây từ sớm, mà không chỉ có hôm nay đâu, từ hôm hai đứa trên Hà Nội về đến nay, không ngày nào là Toàn không có mặt ở nhà Trang, lúc thì phụ cái này, lúc thì giúp cái kia, mà không có việc gì thì cũng cứ ở lỳ đấy không chịu về. Được cái bố mẹ Trang lại quý hóa nên nằng nặc giữ lại, chả gì Toàn cũng là con một cán bộ ủy ban có uy, có quyền ở cái làng quê này. Cậu ấm nhà họ đi đến đâu đương nhiên cũng được đón tiếp chu đáo rồi.

Còn Trang thì muốn đuổi cũng chẳng dám, thứ nhất là vì bố mẹ muốn giữ lại, thứ hai là bản thân mình cũng manh nha có một chút gì đó gọi là tình cảm với Toàn. Những ngày tháng đầu tiên nhập học đến nay, Toàn luôn luôn ở bên cạnh cô, lo lắng và quan tâm san sẻ với cô những khó khăn của buổi đầu làm quen với vùng đất mới. Ấy vậy nên thực sự Trang cũng phân vân nhiều, nếu không vì mối tình tuổi thơ đã có với Nghĩa thì có lẽ Trang đã nhận lời làm bạn gái của Toàn rồi.

– “Toàn cũng ở đây à?”, Nghĩa buồn rầu nhìn vào mắt Trang.

Trang lảnh tránh nhìn đi chỗ khác, cô không dám đối diện với ánh mắt trực tiếp của Nghĩa. Cái hôm trước ngày nghỉ Tết cô đi chơi với Toàn đến tận mười giờ đêm, lúc ký túc sắp đóng cửa mới về. Vừa vào phòng, cô và Tuyết đã cãi nhau một trận nảy lửa tại phòng trước sự chứng kiến của mọi người luôn. Tuyết nói là Nghĩa đến tìm Trang và biết được rằng Trang đang đi chơi với Toàn. Tuyết chỉ thẳng mặt Trang nói: “Mày là đứa bắt cá hai tay, nếu mày không muốn tiếp tục với Nghĩa nữa thì nên dứt khoát đi”. Lúc đó Trang không nói được câu gì, bởi chính bản thân cô cũng bắt đầu nhận ra những lời Tuyết nói là sự thật.

– Bạn ấy vừa mới tới chơi thôi. Cậu về từ bao giờ?

Nghĩa thấy Trang khác xa quá so với cách đây nửa năm, Trang không còn dám đối diện trực tiếp với mình nữa, cô lảng tránh ánh mắt mình, lảng tránh câu hỏi của mình. Đã buồn Nghĩa càng buồn hơn, cậu dần xác định Trang không còn là Trang của ngày xưa nữa nữa:

– Tớ về đêm hôm qua.

Đúng lúc đó thì Toàn bưng mâm cơm đầy ở trong bếp đi lên đến sân, hắn đứng như trời chồng ở giữa sân với mâm cơm trên tay, xuýt chút nữa thì làm rơi. Nhưng nhanh chóng hắn lấy lại bình tĩnh, đặt mâm cơm xuống dưới cái chiếu mà cô Thắm vừa rải ra ở hiên nhà. Hắn đi ra cổng, đứng sát rịt vào Trang như đúng rồi:

– Nghĩa à? Mày về khi nào? Thôi đến rồi thì vào ăn cơm đi.

Toàn cứ làm như nó là chủ nhà không bằng, mời như thật luôn. Trang cũng đế vào mặc dù cô biết sự có mặt của Nghĩa vào lúc này chỉ làm cho cô khó xử và Nghĩa cũng thế. Nhất là bây giờ, bố mẹ cô đã cấm cô không được đi lại với Nghĩa nữa, cô có hỏi lý do thì được bố mẹ đầu đuôi kể lại những lời đồn ăn cắp của dân làng dành cho Nghĩa. Nhưng lý do thực sự chính là họ muốn vun Trang cho Toàn, chứ không phải là Nghĩa, một kẻ ăn cắp, lao động chân tay tương lai mù mịt:

– Cậu vào nhà ăn cơm với tớ.

Nghĩa chỉ muốn chạy thật nhanh, thật nhanh rời khỏi đây, khung cảnh ngày, con người này, những lời nói này thực sự làm cậu như một quả bóng bay bị bơm hơi liên tục đến nỗi căng phồng sắp nổ:

– Thôi, tớ phải về ăn cơm với mẹ. Cậu và Toàn vào ăn đi. Có gì chiều tớ lại qua.

Nói xong Nghĩa quay đi, nhưng cậu khựng lại bấu chặt tay vào một nan của cánh cổng gỗ, vì ở đằng sau, Toàn nói:

– Nghĩa này, có khó khăn gì thì mày kêu lên một tiếng với bạn bè, đừng làm như thế mất mặt người ở quê mình lắm.

Nghĩa không thể nói lại với Toàn nửa câu, bởi thực sự cậu không có gì để nói, không thể thanh minh, không thể giải thích. Cậu từ từ quay người lại, nhìn thẳng vào mắt Trang, cậu nói chậm, giọng hơi lên một chút.

– Trang, cậu cũng nghĩ tớ là người như vậy sao? Hả Trang?????

Trang ấp úng:

– Tớ ….. tớ ….. tớ ………….

Nghĩa cắt lời:

– Tớ hiểu rồi. Tớ về đây.

Nói xong Nghĩa đi thẳng về nhà không ngoảnh đầu lại lấy nửa cái. Bỏ lại Trang với câu nói bỏ lửng trong họng chưa kịp phát ra: “tớ …… tớ …. không nghĩ như vậy”, nhưng chỉ một thoáng ấp úng thôi đã làm cho Trang thực sự mất Nghĩa.

Toàn ranh ma tủm tỉm cười.

——

Cả buổi chiều ba mươi Tết cũng không thấy chị về.

Chưa cái Tết nào Nghĩa buồn như cái Tết này, mà không chỉ Nghĩa buồn đâu, cả nhà buồn thì phải. Mọi năm vẫn lác đác có người đến chúc Tết này nọ, không họ hàng thì cũng là bà con xóm giềng đến chơi uống ngụm trè, ăn miếng mứt, nói dăm ba câu chúc này nọ. Nhưng năm nay ngoài anh chị Cung – Mận đến chơi một lúc hôm sáng mùng một còn lại tuyệt chẳng thấy ai. Mẹ con Nghĩa cũng không đi chơi bất kỳ nhà nào, bởi họ biết có đi cũng chẳng được chào đón gì, có khi mình vừa về xong họ còn đốt vía giải xui đầu năm không biết chừng. Thế nên mấy ngày Tết Nghĩa chỉ quanh quẩn ở nhà, thỉnh thoảng chạy ra lều chú Lãm nói chuyện rồi đăng lưới cho hết thời gian mà thôi.

– Mẹ, mai con đi.

Tươi buồn bã nhìn con:

– Mai mới mùng 5, đi sớm chi vậy con.

Nghĩa ngồi giường gấp nốt mấy bộ quần áo vào trong ba lô:

– Con lên còn tìm nhà trọ nữa mẹ ạ.

Chuyện con sẽ chuyển nhà trọ hai mẹ con cũng đã nói chuyện với nhau mấy hôm trước rồi, cô Tươi cũng cho là phải nên không có ý kiến gì, với lại Nghĩa ít nhiều cũng đã có kinh nghiệm sống, có thể rời xa vợ chồng Cung Mận chắc cũng không vấn đề gì. Hơn nữ sẽ rất khó sống thoải mái khi xung quanh mình toàn người làng.

– Uh, lên tìm được chỗ ở mới thì điện về cho mẹ, có việc gì cần mẹ còn biết đường mà liên lạc.

– Mẹ này, ở nhà mẹ cũng đừng tham công tiếc việc, con giờ đi làm rồi cũng có đồng ra đồng vào. Có gì con gửi về. Mẹ cũng lớn tuổi rồi, con lo mẹ vất vả.

Tươi mỉm cười hạnh phúc vì có đứa con trai biết lo lắng cho mình, với cô thế là đủ, mặc cho ngoài kia người ta muốn nói gì thì nói:

– Cha bố nhà anh! Mẹ tự biết sức mình. Đừng có lo. Mẹ lo là lo anh còn trẻ người non dạ, ra ngoài bị người ta bắt nạt.

Cứ thế, hai mẹ con lặng lẽ tâm sự với nhau đến tận khuya mới ngủ.

—–

“Ở trên thủ đô Hà Nội, tại tầng 2 của một căn biệt thự trong ngõ khu phố cổ.

Cẩm Tú choàng mở mắt vì nghe tiếng “cạch” phát ra từ cửa phòng ngủ của mình. Trong phòng ngủ vì bật điều hòa chế độ ấm nên cô chỉ mặc một chiếc bộ quần áo ngủ bằng vải sa tanh mỏng dính và ngắn cũn cỡn. Nằm trên giường không đắp chăn, Cẩm Tú co quắp rúc vào sát mép tường vì sợ, bởi một người đàn ông mặc áo đen, bịt kín mặt vừa mới đẩy cửa lừng lững đứng đó.

– Ông định làm gì tôi?

Người áo đen thần bí kia không đáp lời, hắn từ từ từng bước một hết sức chậm rãi bước thong thả về phía giường ngủ, nơi con mồi của hắn với đang tự mình ôm lấy hai bầu ngực, chiếc quai áo quá mỏng không đủ để che đi phân nửa bộ ngực trắng ngần đang lòi ra.

Cẩm Tú hoảng sợ chỉ vào két sắt của mình, cô đoán đây chắc chắn là kẻ trộm, mà kẻ trộm thì không gì ngoài mục đích lấy tiền:

– Kia, két sắt ở kia, tôi có rất nhiều tiền, ông muốn lấy bao nhiêu thì lấy.

Nhưng quái lạ, tên bịt mặt như một con robot không không hề mảy may nhìn về hướng chỉ tay của Cẩm Tú, hắn cứ lừng lững tiến từng bước một chắc nịch về phía giường, không nói một lời.

Khi một chân hắn chạm vào giường, chân còn lại hắn bước hẳn lên giống như là đã được lập trình sẵn. Những bước đi chắc nịch làm chiếc giường gỗ kẽo kẹt, khi hẳn chỉ còn cách Cẩm Tú khoảng hai bước chân nữa, hắn dừng lại, giọng ồm ồm ra lệnh:

– Cởi ra!

Khuôn mặt Cẩm Tú trắng bệch không còn một giọt máu, đôi mắt mở to nhìn vào khuôn mặt đã bị cái khăn đen kín chỉ hở mỗi đôi mắt. Cô run run:

– Ông định làm gì? Tha cho tôi đi, tôi xin ông mà.

Nhưng kẻ bịt mặt hình như không phải là con người, hắn không mảy may để ý đến người phụ nữ với đôi mắt đang ngấn lệ vì sợ hãi, một lần nữa hắn ra lệnh bằng giọng to hơn vừa nãy, có uy lực kinh người:

– Cởi ra!

Cẩm Tú biết không thể nào chống cự được nữa, cô khóc tu tu nhưng tay thì bắt đầu buông thõng để lột chiếc áo ra khỏi người. Bầu vú rung rinh bật tung ra như thách thức kẻ áo đen, vẫn đang ngồi nhưng cô nhổm mông để kéo chiếc quần cộc xuống đến đầu gối rồi vứt sang một bên, hai đầu gối chụm lại nhau như muốn che lồn đi càng nhiều càng tốt.

Tên áo đen nhìn chằm chằm vào thân thể trần truồng của Cẩm Tú, hắn vẫn cứ đứng nguyên ở đấy nhưng chiếc quần nhanh chóng được hắn tự mình tụt xuống tận gót chân rồi đá văng xuống đất. Cái dương vật to khủng bố lủng lẳng chỉa thẳng ra ngoài. Cẩm Tú sau phút đầu tiên kinh hoàng vì nhìn thấy cái buồi khổng lồ ấy thì chợt trấn tĩnh vì thấy quen quen, cái buồi dài hơn một gang tay, to như cổ tay, đầu buồi vuốt nhọn, thân buồi trắng phóc như da thịt đàn bà này đã biết bao nhiêu lần chui vào người cô, nhầm làm sao được chứ.

Tiếp theo là một tiếng ra lệnh:

– Bú đi.

Tên áo đen ưỡn người ra phía trước, đầu buồi hướng thẳng về phía miệng của Cẩm Tú. Không dám chậm trễ, với lại cũng đang nhớ cái dương vật này, Cẩm Tú há miệng đớp ngay lấy đầu buồi rồi tọng sâu hết cỡ vào trong miệng mình. Cô mút chùn chụt như biết bao nhiêu lần trước, hết sức chuyên nghiệp và bản năng. Ở dưới bướm cũng nhơm nhớp nước lồn tiết ra vì cảm giác sợ hãi đã không còn. Cẩm Tú khẳng định trong lòng người áo đen kia không ai khác chính là chàng trai trẻ Nghĩa của cô, người mà cô đã coi như một người tình trong mộng.

Sau một hồi mút, tên áo đen kéo mạnh buồi ra trong cái nhìn tiếc rẻ của Cẩm Tú, hắn lại tiếp tục ra lệnh:

– Nằm ngửa ra!

Giờ này thì cũng chửa biết là ai hiếp ai, Cẩm Tú ngay lập tức nằm ngửa ra, hai chân co lên để cái lồn đỏ au banh ra hết cỡ, cô chờ đợi cái buồi không lồ ấy đút vào trong cơ thể.

Nhưng không, khi cái lồn ở trước mắt mình, tên áo đen không địt ngay mà hắn khùm hai ngón tay lại rồi chọc một phát lồn Cẩm Tú:

– Á á á á!!!!!!!!!!! Sướng !!!!!!!!!!!

Hắn móc, hắn sọc, hắn xiên không thương tiếc vào lồn. Nước lồn cứ thế trào ra không kiểm soát làm bàn tay hắn ướt đẫm.

– Nữa đi!!!!! Nữa đi!!!!!!!!!! Tú thích lắm. Móc lồn nữa đi. Mạnh vào.

Mặt Cẩm Tú đỏ ửng, miệng rên rỉ không ngừng vì sướng, cô hình như đạt cực khoái chỉ với những ngón tay của tên bịt mặt.

Đến lượt Cẩm Tú ra lệnh cho kẻ hiếp dâm:

– Địt đi, hiếp Tú đi……….. nứng lắm rồi, thèm lắm rồi.

Không để Cẩm Tú nói đến lần thứ hai, tên áo đen quỳ xuống trước háng Cẩm Tú, một tay hắn cầm buồi vẩy vẩy vài cái vào miệng lồn, một tay hắn thò lên bóp vào một bên vú.

Rồi hắn để đầu buồi vào miệng lồn và bắt đầu hẩy mông. Cái dương vật khủng bố từ từ đẩy mọi thứ dạt ra hai bên chui sâu vào trong lồn.

– Ư ư ư ư !!!!!!!!!!! Địt đi.

– “Hự!”, buồi vào quá nửa là hắn dập một phát thật mạnh, đầu buồi vào tận cùng âm đạo mới dừng lại rồi ngay lập tức rút ra và đóng vào ngay.

Khi tên áo đen mải mê địt vào lồn thì Cẩm Tú lựa lúc hắn không để ý mới thò tay lên kéo mạnh chiếc khăn bịt mặt của hắn ra, quả đúng như cô dự đoán:

– Nghĩa! Là Nghĩa sao?

Khuôn mặt Nghĩa không một nét cười, chỉ hằm hằm nhìn vào mắt Cẩm Tú, hắn đã không còn là Nghĩa hiền lành lương thiện của ngày xưa nữa, hắn nói móc:

– Lạ lắm sao cô Cẩm Tú, thế nào, cháu địt có thích không?

Cẩm Tú không giấu giếm:

– Thích lắm, Nghĩa địt Tú thích lắm. Địt nữa đi. Tú nhớ Nghĩa lắm, nhớ buồi Nghĩa lắm.

Bấu chặt cả hai tay vào hai bên vú của Cẩm Tú làm cho nó đỏ ửng lên như để trả thù, ở dưới háng, những tiếng “pạch pạch pạch” vẫn không ngừng vang lên:

– Vậy cô còn nghi ngờ tôi lấy trộm tiền của cô. Cô không tin tôi. Cô nghĩ tôi là thằng ăn trộm hay sao?

Cẩm Tú ú ớ như phân bua:

– Tú ……. Tú ………. Tú ………. Aaaaaaaa ………… Địt nữa đi, Tú sắp ……… sướng ………..

Bỗng Nghĩa rút buồi ra khỏi lồn rồi nhanh chóng đứng thẳng người lên:

– Tôi sẽ không bao giờ địt cô nữa ….. cho cô chết vì thèm ………….. ha ha ha ha ha.

Cẩm Tú hét lên khi thấy Nghĩa quay lưng bỏ bước xuống giường đi về phía cửa:

– Đừng Nghĩa ơi, Tú xin Nghĩa mà, địt Tú đi. Đừng bỏ đi. Đừng!!!!!!!!!!!!!!!!!! Nghĩa ơi!!!!!!!!!!!!!!! Đừng đi mà. Quay lại đây địt Tú đi. Đừng bỏ đi mà!!!!!!!!!!”

Cẩm Tú bật dậy, cô nhìn quanh một lượt khắp căn phòng toàn mầu trắng, không có một ai khác ngoài chính bản thân cô, bộ quần áo cộc vẫn còn nguyên trên người cô, nhìn ra phía ngoài thấy cửa phòng vẫn đóng kín im lìm, chốt trong. Cẩm Tú thở dốc:

– Thì ra chỉ là một giấc mơ.

Rồi cô chọc tay vào trong quần vì thấy háng mình man mát, đưa trở lại bàn tay ra ngoài, Cẩm Tú giơ lên ánh điện ngủ mờ mờ: “Nhưng nứng lồn là thật”.

———-

“Ở căn phòng ngủ trên tầng 3.

– Anh Nghĩa ơi, chờ em với!

Bóng Nghĩa lúc ẩn lúc hiện trong đồng cỏ lau cao hơn đầu người, có bông trắng phau ở phía trên. Hai đứa đang đuổi bắt nhau ở bãi giữa sông Hồng.

Nghĩa lại ló đầu ra khỏi một đám cỏ lau trêu Thủy Tiên:

– Ê! Cô nàng ngổ ngáo, không đuổi được anh à?

Thủy Tiên đứng lại giậm chân bình bịch hờn dỗi, chiều hoàng hôn thật đẹp, đẹp như chính người con gái có mái tóc dài mặc váy hoa vậy:

– Em ứ đuổi nữa đâu. Anh lại đây đi.

Nghĩa quay trở lại đứng trước mặt Thủy Tiên:

– Xem kìa, người đẹp đang dỗi kìa! Ha ha ha ha ha.

Thủy Tiên vùng vẫy hai tay quay mặt đi, quay mông lại:

– Ai bảo bắt người ta đuổi mệt muốn chết, ghét cái mặt.

Ép sát người vào Thủy Tiên, Nghĩa ôm nàng từ phía sau, đôi mông nàng chạm vào háng làm dương vật cứng lên một chút, cồm cộm chạm vào đít Thủy Tiên. Cô nàng cảm nhận được cái vật ở sau mông mình, hơi nhích ra một chút. Nhưng hơi thở của Nghĩa phả vào mang tai làm cô nổi da gà, không thèm cự quậy nữa:

– Thủy Tiên, tại sao em lại yêu anh?

Thủy Tiên quay người lại đối mặt với Nghĩa:

– Em chẳng biết là vì sao nữa, thích thì yêu thôi.

Rồi thì chuyện gì đến cũng phải đến, những ngọn bông lau cao vút như ngăn cách hai người với phần còn lại của thế giới. Một nụ hôn nồng nàn, đam mê, bất tận, hai đôi môi lồng vào nhau, quấn lấy nhau không rời. Nụ hôn bỏng cháy, ướt át ……………

Rồi Nghĩa rời môi ra, khuôn mặt ngưng trọng:

– Vậy tại sao em lại nghi ngờ anh là kẻ trộm? Tại sao vậy Thủy Tiên?

Thủy Tiên ú ớ:

– Em …….. em ……. Không biết nữa!

Nghĩa lùi từng bước một, từng bước một, khoảng cách với Thủy Tiên ngày càng xa:

– Anh không thể yêu một người nghĩ anh là kẻ trộm được. Anh không thể.

Thủy Tiên muốn chạy về phía Nghĩa, nhưng không hiểu sao chân cô không thể nhúc nhích được, cô đứng như trời chồng giữa trời đất bao la, miệng hét lên khi bóng Nghĩa khuất dần giữa những ngọn lau:

– Anh Nghĩa ơi! Anh Nghĩa ơi! Đừng đi mà! Đừng đi mà”

Thủy Tiên choàng tỉnh dậy, mồ hôi vã ra như tắm, nhìn khắp xung quanh một lượt mới xác định được rằng đây là căn phòng quen thuộc của mình: “Thì ra chỉ là một giấc mơ”.

Thủy Tiên đứng dậy tiến về phía cửa sổ vì có ánh sáng ở dưới khu vườn hắt lên. Khi đến cửa sổ, cô ngó xuống, thấy mẹ đang một mình ngồi trên chiếc xích đu.

———–

– “Mẹ không ngủ được à?”, Thủy Tiên chầm chậm bước men theo đường đi ngoằn ngoèo của khu vườn tiến ra chỗ xích đu nơi mẹ đang ngồi.

Cẩm Tú nhìn thấy con ra, cô dịch mông một chút để một nửa xích đu cho con ngồi, cô nói giọng buồn buồn:

– Vậy là hết Tết rồi, mai mùng 5 bắt đầu mở hàng.

Những bông hoa hồng đang kỳ đẹp nhất, tỏa hương thơm ngào ngạt, ở phía sau, những bông cẩm tú cầu mầu xanh cũng đẹp không kém gì. Thủy Tiên ngồi xuống cùng mẹ, cô chẳng có lòng dạ nào mà nghĩ đến chuyện gì khác, ngoài chuyện anh Nghĩa:

– Mẹ này, con cứ thấy chuyện anh Nghĩa sao sao í mẹ ạ?

Cẩm Tú thở dài một cái thườn thượt, quả thật trong lòng cô cũng nặng trĩu chuyện của Nghĩa, giấc mơ vừa rồi chỉ phản ánh một phần nhỏ trong tâm tư của cô dành cho Nghĩa mà thôi:

– Sao là sao?

Lấy chân đẩy đẩy cho xích đu đung đưa, gió lùa làm Thủy Tiên hơi lành lạnh:

– Đến giờ con cũng không thể tin được anh Nghĩa lại làm chuyện đấy. Mẹ biết không? Thời gian vừa rồi, rất nhiều lần con mua tặng anh Nghĩa quà, lúc thì cái áo, lúc thì cái quần, lúc thì đôi giầy, lúc thì cái đồng hồ. Nhưng chưa lần nào anh Nghĩa nhận cả. Anh ấy bảo là tặng quà không lý do anh không nhận. Quà con vẫn còn để trên phòng kia kìa.

Cẩm Tú nào có kém gì, cô không dám thú nhận với con là trên phòng cô có một cái điện thoại Nokia 5190, là chiếc điện thoại xịn nhất lúc bấy giờ vẫn còn nguyên trong hộp, cô mua tặng cho người tình lấy cái tiện liên lạc nhưng Nghĩa kiên quyết không nhận.

Thấy mẹ im không nói gì, Thủy Tiên lại tiếp tục:

– Anh Nghĩa hiền lành, trung thực, lại chăm chỉ và có ý chí tiến thủ lắm mẹ ạ. Anh ấy nhiều lần nói với con là anh ấy sẽ đi học trồng cây để sau này có thể làm kinh tế nông nghiệp ở quê của anh ấy nữa. Hôm nọ, lúc bác Quân lục ba lô của anh ấy, không biết mẹ có để ý không. Trong đó toàn là sách về nông nghiệp, lại còn có cả giấy báo trúng thủ khoa đại học nông nghiệp nữa. Anh ấy học rất giỏi, chắc tại vì hoàn cảnh gia đình khó khăn quá nên mới phải bỏ học đi làm lao động trên này.

Lúc này Cẩm Tú mới nói một câu:

– Mẹ thấy!

Thủy Tiên tiếp lời:

– Người như thế không thể nào là kẻ trộm được. Nếu thực sự anh ấy vì chuyện gì đó mà cần tiền, anh ấy có thể nói với con, với mẹ được mà. Đâu cần phải làm chuyện đó đâu.

Cẩm Tú đứng dậy đi đi lại trước những hàng hoa hồng, cô cũng mông lung và nghi ngờ lắm, nhưng cô thực sự không biết giải quyết chuyện này ra làm sao:

– Nếu cậu ta bị oan, tại sao không một lời giải thích? Không giải thích tức là thú nhận rồi. Còn gì để nói nữa.

Thủy Tiên cãi lời mẹ:

– Mẹ ……. nhưng …………

Cẩm Tú giơ tay về phía con, báo hiệu con ngừng lại, cô không muốn con nói thêm nữa, lòng cô cũng rối như tơ vò:

– Thôi, con đừng nói nữa. Sự thật vẫn là sự thật. Có phải con đã …….. thích cậu ta?

Thủy Tiên đứng dậy, vừa rồi mẹ đã nói trúng tim đen của cô, bản tính bướng bỉnh của Thủy Tiên trỗi dậy, cô nhìn mẹ nói:

– Con không thích anh Nghĩa …………….. Con yêu anh ấy.

Cẩm Tú chết lặng, cô ngồi thịch xuống xích đu, hay tay ôm lấy khuôn mặt vì tình huống trớ trêu này:

– Con ơi là con!

Không biết là Cẩm Tú than trời vì con đã yêu một kẻ ăn trộm, hay là cô đang ghen đây?

— Hết chương 20 —​

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
1 Bình luận
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Keylz37
1 năm trước

Nếu có nút like mình sẽ like cho Cu Zũng 1069 phát. Tác giả có thể ghim stk lên ko? Để ae donate ít lòng thành?